Cửa đóng lại, Ngô Đồng ngồi im lặng trên ghế sofa phân tâm vẫn cứ chải mượt lông cho con husky.
Ánh nắng đổ về phía tây chậm rãi lấp đầy phòng khách rộng lớn chiếu sáng bức tường bể cá ngăn cách nó với lối vào, bụi nhỏ bay lên rồi rơi xuống trong những chùm ánh sáng rực rỡ.
Mọi thứ vẫn là một cảnh tượng quen thuộc, tất cả đồ đạc đều toát lên một bầu không khí yên tĩnh đến mức mắt có thể nhìn thấy. Ngô Đồng cảm thấy sau khi Khương Hành rời đi, trong căn nhà lớn này dường như thiếu hụt chút gì đó, trong lòng trống rỗng khó chịu.
Con husky trong lòng cũng nhìn chằm chằm vào cánh cửa biệt thự được Khương Hành nhẹ nhàng đóng lại, nó đã lâu không nhúc nhích, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Sau một lúc, nó thu hồi ánh mắt, chớp chớp mắt, thu lại hướng nhìn của mình. Cúi đầu xuống ngoan ngoãn dụi lên đùi Ngô Đồng, chỉ còn một tiếng khịt mũi giống như thở dài lộ ra những cảm xúc mà nó đã che giấu.
Bà nội Dương cầm chiếc mũ đầu hổ mới đan trong tay đi xuống lan can cầu thang, nhưng bà không nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của Khương Hành.
Bà hỏi: "Tiểu Hành đã về rồi sao?"
Nghe thấy giọng nói của bà lão, Ngô Đồng tựa lưng vào ghế sofa như vừa mới tỉnh dậy từ một giấc mơ, lập tức đứng thẳng dậy, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Dạ? Vâng... Đúng vậy, thầy Khương đi về đón năm mới cùng gia đình rồi.”
Biểu cảm như bị thôi miên, như thể cậu đã bị hút hồn.
Bà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/alpha-cua-toi-la-dinh-luu-trung-sinh/2977801/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.