Dọc theo đường đi, bà nội Dương nhìn Ngô Đồng ngồi bên cạnh và Khương Hành ngồi ở ghế khách, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, bà vui đến mức típ mắt không nhìn thấy đường.
Ngô Đồng bị bà làm cho choáng váng, cậu liền nhắm mắt lại giả vờ ngủ khuất tầm mắt.
Cho nên bà nội Dương không còn cách nào khác đành phải lôi kéo Khương Hành, hỏi thăm sổ hộ khẩu đến nỗi suýt chút nữa là tìm được mộ tổ tiên của gia đình hắn ở đâu.
"Tiểu Hành, cháu là người ở đâu vậy?"
"Cháu gốc ở An Hải." Khương Hành nói: "Cha mẹ cháu là giáo sư đại học, khi cháu còn nhỏ, cháu sống với cha mẹ ở rìa thị trấn trường đại học sau đó chuyển đến trung tâm thành phố.”
Một câu hỏi moi được hai thông tin quan trọng, bà nội Dương càng hài lòng hơn: "Cha mẹ cháu là giáo sư đại học sao, tốt lắm, tốt lắm.”
Ngô Đồng khóc thầm trong lòng, nếu có người khác ngồi ở đây bị một bà lão không liên quan gì dò hỏi thông tin cá nhân, mặc dù sẽ không nổi giận nhưng khoảng cách cách phát hỏa cũng không còn xa nữa.
Những người lịch sự hơn thì có thể nói "Đây là quyền riêng tư của cháu", còn những người khó tính hơn còn có thể nói "Đây không phải là việc của bà."
Nhưng Khương Hành thì...
Ánh mắt Ngô Đồng bí mật mở ra một khe hở, dọc theo khe hở giữa hai chỗ ngồi ở hàng ghế đầu, cậu liếc nhìn Khương Hành đang nói chuyện với bà cụ ở bên cạnh.
Đầy kiên nhẫn, không có dấu hiệu cáu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/alpha-cua-toi-la-dinh-luu-trung-sinh/2977800/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.