🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 43

Tác giả: Phi Thanh Súc Thì | Editor: Chan

Từ cái đêm hỗn loạn ấy, Lục Ngộ liên tiếp hai ngày không về nhà, nói là quân bộ có việc, ban đêm phải ở lại nghỉ ngơi. Tô Nặc biết rõ anh không biết phải đối mặt với cậu ra sao, nên không vạch trần lý do đó, chỉ lặng lẽ cho anh vài ngày để thích nghi.

Tại quân bộ.

Sau buổi huấn luyện cơ giáp, hiếm khi Lục Ngộ không đi tắm cùng mọi người mà lại vào phòng tắm riêng. Tắm xong, anh quấn khăn tắm bước ra, vừa mở cửa thì đã thấy Giả Tự đứng chờ ngoài cửa.

Giả Tự nhíu mày: “Cậu có gì đó là lạ.”

Lục Ngộ hơi chột dạ: “Lạ gì chứ?”

“Dạo này cậu cứ kỳ kỳ…” Vừa nói, Giả Tự vừa tiến lại gần, hít hít mấy cái như đánh hơi.

Lục Ngộ: “…”

Một Alpha mà lại đi ngửi Alpha khác…

b**n th** cũng không đến mức này.

Cố nhịn lại cơn giận muốn đấm người, Lục Ngộ gắng gượng bình tĩnh: “Cậu lại định nói nhảm gì đấy?”

“Cái mùi trai tân trên người cậu biến mất rồi.”

Lục Ngộ: “……”

“Cậu với Tô Nặc sao mà tiến triển thần tốc thế? Không phải mới mấy hôm trước còn đồn là hai người ly thân sao?”

Chuyện ly thân không biết do ai tung ra, nhưng lan truyền y như thật, phủ sóng khắp các diễn đàn tin tức và trang tin lá cải. Có người còn đứng ra tự xưng “người trong cuộc” nói rằng hôn nhân của Lục Ngộ và Tô Nặc từ đầu vốn chỉ là giả, giờ Nguyên Cung đã đến hồi suy tàn, hai người cũng không cần liên thủ nữa, ly thân là bước đầu, rồi sẽ tìm một cái cớ hợp lý để ly hôn hòa bình.

Giả Tự lúc ấy còn đùa với bạn rằng chắc người tung tin kia chẳng lẽ là Viên Giản Ý. Dù sao trong cái thế giới này, người mong họ ly hôn nhất, không ai khác ngoài Viên Giản Ý.

Ai ngờ khúc quanh bất ngờ, không những không ly thân nữa, mà còn thật sự xác lập quan hệ vợ chồng?

Lục Ngộ làm ra vẻ không kiên nhẫn: “Ly thân cái gì? Không có chuyện đó. Trước đó, Tô Nặc chỉ sang nhà bạn ở vài hôm thôi.”

“Ồ.”

Lục Ngộ tạm ổn định tinh thần, liếc Giả Tự: “Vừa nãy cậu xác định mùi bằng cách nào thế?” Chưa từng nghe nói chỉ ngửi thôi mà biết được người ta còn “trai tân” hay không.

“Lừa cậu đấy. Vừa rồi lúc cậu tắm, tôi lén liếc qua, thấy trên người có vết cào.”

Lục Ngộ: “……”

b**n th** cũng không b**n th** đến mức này!

Lục Ngộ tức đến mức tiện tay chụp lấy đồ bên cạnh ném thẳng vào Giả Tự, Giả Tự hoảng hốt bỏ chạy, vừa chạy vừa xin tha.

**

Ngày thứ tư.

Lục Ngộ trở về nhà từ quân bộ, khi về đã là 11 giờ đêm.

Tô Nặc vẫn chưa ngủ.

Nhìn qua tình hình, có vẻ cậu đang chuẩn bị đi ngủ.

Đã vào đầu hè, Tô Nặc chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng nhẹ. Gió đêm mùa hạ từ ban công lùa vào, vạt áo lay động nhẹ nhàng đầy dụ hoặc. Tô Nặc đang uống nước, ngửa đầu lên. Đặc điểm sinh lý của Beta khiến đường nét yết hầu của cậu rất nhạt, chỉ nhìn thấy cử động nuốt nước nhẹ nhàng.

Đường cong run rẩy mờ nhạt nơi cổ trắng như sứ, lọt thẳng vào mắt Lục Ngộ, khiến anh bất giác nín thở, định quay người bỏ đi. Nhưng đúng lúc ấy, Tô Nặc đã đặt ly xuống, nhìn thấy anh đứng ở cửa. Anh đành phải tháo mũ quân đội ra, mặt cứng đờ, cố tỏ vẻ vô cảm bước vào.

Giọng cứng nhắc, chào hỏi lấy lệ: “Chưa ngủ à?”

Tô Nặc không biết đang nghĩ gì, ánh mắt quét qua người anh một lượt, cái nhìn rất nhạt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy bị nhìn thấu tận xương.

Chỉ một ánh nhìn ấy đã khiến Lục Ngộ cảm giác như mình đang khỏa thân.

Lục Ngộ: “……”

Tô Nặc đáp: “Không ngủ được.”

Không đợi Lục Ngộ hỏi thêm, cậu đã quay người bước vào phòng, cửa “cạch” một tiếng đóng lại.

Lục Ngộ ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng đầy dấu hỏi.

Chuyện gì đây? 

Tô Nặc sao lại có thái độ như vậy?

Không phải mấy hôm trước còn thân mật lắm sao?

Lòng đầy nghi hoặc, đến tối Lục Ngộ nằm trên giường, lăn qua lăn lại mãi không ngủ được.

Nửa đêm, ánh trăng mờ nhạt phủ xuống, gió ngoài khẽ lặng. Lục Ngộ vừa lim dim thì nghe “két” một tiếng cửa mở. Anh lập tức mở mắt, ánh nhìn trong bóng tối sắc như chim ưng, dán chặt vào cánh cửa.

“Kẻ trộm nhỏ” kia mở cửa bước vào, chẳng thèm rón rén, cứ thế kéo dép đi đến cạnh giường.

Nhận thấy ánh mắt “kẻ trộm” rơi lên mặt mình, Lục Ngộ theo bản năng nhắm mắt giả ngủ, nhưng lại không biết rằng hơi thở rối loạn đã bán đứng anh.

Tô Nặc đêm nay cũng chẳng ngủ được. Lúc trước đọc thấy một bài chia sẻ nói rằng. Muốn câu Alpha, hãy cho hắn một viên kẹo, rồi lại tát một cái để hắn day dứt mãi không quên. Thế nhưng đọc tiếp lại thấy nói, muốn chiếm được tim hắn, thì phải khiến hắn không đoán được mình.

Vì thế, cậu mò vào phòng Lục Ngộ nửa đêm.

Hơn nữa cậu đã nghĩ thông, muốn dần dần bước vào cuộc sống Lục Ngộ thì quá lâu, chi bằng l*m t*nh trước.

Dù sao cái strong alpha này cũng đâu có khổ sở gì với chuyện đó.

Tô Nặc không khách sáo, lật chăn lên.

Lục Ngộ vẫn còn đang giả chết, nhưng trong lòng báo động đỏ khẩn cấp, nhận ra “kẻ trộm nhỏ” này không phải đến trộm của cải, mà là đến trộm sắc.

Làm sao bây giờ?

Có nên đẩy Tô Nặc ra không? Nhưng lỡ tay làm cậu ngã thì sao?

Vả lại anh là Alpha, có trách nhiệm thỏa mãn Beta là chồng mình…

Đang suy nghĩ loạn cả lên, Tô Nặc đã ngồi lên eo anh, nhiệt độ da thịt hai người chạm vào nhau bỏng rát, Lục Ngộ không nhịn được suýt bật ra tiếng, tay nắm chặt, cố gắng kìm nén.

Giường bắt đầu kêu kẽo kẹt.

Bóng đêm như cũng theo đó mà lay động, lay ra bao đường nét ám muội, mồ hôi thấm ướt gối bên tóc mai, hơi ẩm biến thành xúc cảm mềm mại, như xúc tu dính lấy từng tấc da thịt, mùi hương cũng theo đó lan vào máu qua từng hơi thở.

Lúc này, Tô Nặc cúi xuống, áp mặt vào cổ Lục Ngộ.

Trong khoảnh khắc, toàn thân Lục Ngộ căng chặt, chỉ cảm thấy vùng cổ mềm mại bị hàm răng cắn khẽ, sau đó răng men theo động mạch đập nhè nhẹ trượt xuống, dừng lại trước lồng ngực đang phập phồng.

Rồi không làm gì nữa.

Lục Ngộ bỗng nhiên cảm thấy hụt hẫng sâu trong lồng ngực.

“Phó tướng Lục, anh chỉ thích tư thế này thôi à?”

Bên tai bất chợt vang lên một câu hỏi, khiến Lục Ngộ giật mình mở mắt. Anh vốn định giả vờ bị đánh thức, nhưng vừa nhìn thấy dáng người mờ ảo đầy ám sắc kia, thì câu “Cứu mạng!” trong miệng lập tức biến thành: “Để anh làm.”

Lục Ngộ: “……”

Miệng không thành thật, nhưng lại nhanh hơn cả đầu óc.

Tô Nặc cố nín cười, bình thản nằm xuống nghỉ ngơi.

Tư thế vừa rồi thật sự quá hao thể lực.

Nhưng sau khi so với Lục Ngộ, cậu mới nhận ra không phải tư thế đó tốn sức, mà là thể lực của cậu quá yếu.

Còn Lục Ngộ thì sức lực đúng là đáng sợ.

Không hổ danh Alpha được huấn luyện quân sự nhiều năm, như một cỗ máy vĩnh cửu, hoàn toàn không biết mệt là gì.

Tô Nặc có chút chịu không nổi, hơi hối hận vì đã để mất quyền chủ động. Biết vậy đã mang theo còng tay khóa Lục Ngộ lại. Mấy lần cậu muốn kết thúc lại bị Lục Ngộ túm lấy mắt cá chân kéo trở lại giường. Cuối cùng tức quá, mắng thẳng: “Đồ khốn kiếp!”

Không ngờ Lục Ngộ vừa nghe thấy cậu chửi, đầu tiên thì khựng lại một chút, rồi càng tăng sức hơn.

Tô Nặc: “……”

Mãi đến khi trời sáng, cuộc chiến mới chấm dứt.

Tô Nặc mồ hôi ướt đẫm chìm vào giấc ngủ sâu. Lúc lơ mơ, cậu cảm thấy mình được ai đó bế lên, khăn lông ấm áp nhẹ nhàng lau qua cơ thể, dường như có ai đang lẩm bẩm bên tai: “Anh không đời nào vứt em nằm đấy như thế đâu.”

Lục Ngộ vẫn không quên chuyện sau khi xong việc lần đầu, Tô Nặc quay lưng đi tắm, bỏ mặc anh tr*n tr**ng bị trói trên ghế. Cảm giác lúc ấy đúng là y như búp bê người thật.

 Bị dùng xong rồi vứt.

Nghĩ đến đó, Lục Ngộ cau mày thật sâu, nhìn Tô Nặc đang ngủ say một lúc, rồi lại từ từ giãn mày ra, trong mắt ánh lên dịu dàng như bụi sao lấp lánh.

Anh không kiềm được, đưa tay chạm nhẹ vào má Tô Nặc, chỉ một cái, rồi nhanh chóng rụt tay lại.

Một lúc sau, trong phòng vang lên tiếng lầm bầm: “Beta gan to như trời.”

Tô Nặc cứ nghĩ Lục Ngộ sẽ như lần trước, trốn về quân bộ tránh mặt. Không ngờ lần này anh mặt dày hơn, chẳng thèm viện cớ, buổi tối còn về nhà rất sớm. Việc đầu tiên sau khi về là vào phòng tắm.

Tắm xong, anh quấn khăn tắm bước ra, để trần cả phần thân trên, trên lưng còn chằng chịt dấu tay và vết cào.

Tô Nặc: “……”

Lục Ngộ hình như đang cố tìm cảm giác tồn tại. Thỉnh thoảng lại liếc Tô Nặc, sợ cậu không nhìn thấy nên cố tình đi qua đi lại trước mặt cậu, nào là tìm cốc nước, nào là tìm tài liệu, bận rộn ra vẻ, thật ra chỉ bận mưu mẹo.

Đến bữa tối, Lục Ngộ ho khan một tiếng, lấy tay che miệng ra vẻ nghiêm túc: “Chúng ta đã… như vậy rồi, thì sau này không cần ngủ riêng nữa.” Anh nghĩ mình nói vậy là rõ ràng lắm rồi, ý để Tô Nặc không cần lén lút bò vào phòng anh nữa, có thể đường đường chính chính ngủ cùng anh.

Thế mà tối hôm đó, đợi mãi chẳng thấy Tô Nặc sang.

Lục Ngộ đoán chắc mình nói chưa rõ ràng, Tô Nặc chưa hiểu, nên hôm sau lại nhờ Ince đi gọi hộ.

Hai hôm nay Tô Nặc không động đậy nhiều, toàn thân đau nhức. Trưa hôm trước tỉnh lại, cậu còn tưởng mình bị xe nghiền, cả tay chân, ngũ tạng như bị cán qua.

Giờ chỉ muốn nghỉ ngơi tử tế. Chuyện l*m t*nh hay làm oán gì đấy, để sau.

Hôm qua nghe Lục Ngộ nói vậy, cậu giả vờ không nghe thấy. Ai mà ngờ anh không chịu bỏ cuộc, hôm nay lại sai Ince đến truyền lời.

Ince: “Nặc Nặc, Gặp Gặp bảo cậu tối nay sang ngủ cùng.”

Tô Nặc tức không chịu nổi, đáp luôn: “Tôi không đi đâu. Cậu đi ngủ với anh ta đi.”

Ince nhận lệnh xong, ỉu xìu đi mất.

Còn bên này, trong phòng tắm, Lục Ngộ vừa sấy tóc xong, vuốt tóc ra sau, để lộ gương mặt điển trai sắc nét. Anh xịt một chút nước hoa, loại có mùi y như pheromone của mình.

Để Tô Nặc có thể ngửi thấy mùi pheromone của anh.

Anh quay về phòng, thấy trên giường chăn bông phồng lên một vệt dài, thầm nghĩ Tô Nặc đến rồi? Nôn nóng dữ vậy sao?

Khóe miệng anh hơi cong lên, nhưng vẫn cố giả vờ bận rộn đi quanh phòng, làm như đang loay hoay. Qua một lúc, mới tắt đèn, từ từ nằm xuống giường.

Thế nhưng cảnh tượng bị nhào tới trong tưởng tượng lại không xảy ra. Anh nhíu mày, nghĩ một lát, đoán có lẽ Tô Nặc đang đợi mình chủ động hơn. Vậy nên, anh nhẹ nhàng đưa tay lần mò tới, định nắm lấy tay cậu:

“Tô Nặc, anh học được một tư thế mới…”

Hết chương 43

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.