Thấy Bùi Thư Thần không lên tiếng, Ôn Mộ lo lắng hỏi: "Bùi tổng, ngài có bị thương ở đâu khác không?"
Cầu thang tuy rộng, nhưng với chiều cao của Bùi Thư Thần, lỡ đâu ngã xuống lại đập đầu vào đâu thì sao? Nghĩ vậy, Ôn Mộ lập tức quỳ xuống, hốt hoảng kiểm tra sau gáy hắn.
Bùi Thư Thần hoàn hồn, bình tĩnh đáp: "Tôi không sao."
Ôn Mộ thở phào nhẹ nhõm, may mà không có vấn đề gì nghiêm trọng. Cậu vội đứng dậy rồi kéo Bùi Thư Thần lên:
"Đi rửa vết thương một chút đã."
Bùi Thư Thần bị Ôn Mộ lôi vào phòng rửa tay. Tiểu Hắc ỉu xìu cúi đầu đi theo sau. Ôn Mộ nghiêm mặt dạy dỗ:
"Sao có thể tùy tiện cào người? Em quên ai đã đem em về nhà sao? Sau này không được như vậy nữa!"
Tiểu Hắc ủ rũ kêu "meo" một tiếng đầy oan ức. Nó chỉ thấy người kia túm lấy Ôn Mộ, không cho cậu cử động, trông đáng sợ như muốn ăn thịt cậu vậy. Nó chỉ định bảo vệ chủ nhân thôi mà!
Ôn Mộ nhìn Tiểu Hắc trông đáng thương như vậy cũng có chút mềm lòng. Nhưng vô cớ tấn công người khác thì vẫn phải bị dạy bảo. Hơn nữa, nếu cậu nghiêm túc khiển trách một chút, có lẽ Bùi Thư Thần sẽ nguôi giận, vậy thì sẽ không bắt cậu đem Tiểu Hắc đi chỗ khác.
Bùi Thư Thần để tay dưới vòi nước lạnh, chăm chú nhìn Ôn Mộ giáo huấn con mèo nhỏ, khóe môi bất giác cong lên.
Cậu yêu quý con mèo này đến vậy, thế mà mình chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/alpha-manh-me-bong-nhien-dot-phat-hoi-chung-hoa-cun/2717189/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.