Bùi Thư Thần hiếm khi ngẩn người như vậy, lặng lẽ nhìn Ôn Mộ một lúc, không nói được lời nào.
Ôn Mộ thì hoàn toàn không phát hiện ra, cũng chẳng hề hay biết trong lòng đối phương đang dậy sóng. Cậu cởi áo khoác lông nhung, tháo mũ và khăn choàng, treo gọn lên móc rồi xách hộp giữ nhiệt vào bếp, mở ra, bày sủi cảo ra đĩa, gọi Bùi Thư Thần lại ăn.
Bùi Thư Thần chậm rãi đi tới ngồi xuống, còn Ôn Mộ thì kín đáo xoay đĩa một chút, chỉ tay giới thiệu: "Chỗ này là cải thảo, còn đây là tam tiên."
Bùi Thư Thần gật đầu, thuận miệng hỏi cậu đến bằng gì. Ôn Mộ đáp là đi xe mẹ cậu.
Giờ cậu đã có lương, có tiền thưởng, lại vừa bán được một kịch bản phim, nên mua tặng Hứa Mạn một chiếc xe mới. Cái xe cũ kia đã quá nát, mỗi lần mẹ lái ra ngoài là Ôn Mộ lại thấp thỏm không yên.
Nghe vậy, trong lòng Bùi Thư Thần không khỏi dâng lên một tia xúc động. Ban nãy hắn nhắn tin chỉ định là sẽ đi đón Ôn Mộ, vì giờ này bên ngoài tuyết rơi lớn, chắc chắn không dễ bắt xe. Không ngờ cậu lại tự mình lái xe đến.
Tuyết to như vậy, chắc chắn đã phải chạy rất lâu.
Lúc trước hắn còn thấy bản thân chưa sẵn sàng, không đủ mặt mũi gặp Ôn Mộ. Nhưng lúc này nhìn lại, mấy chuyện xấu hổ nhỏ nhặt ấy chẳng còn nghĩa lý gì. Giờ hắn chỉ muốn Ôn Mộ ở lại, cùng hắn ăn một bữa cơm giao thừa đơn giản.
Thấy Bùi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/alpha-manh-me-bong-nhien-dot-phat-hoi-chung-hoa-cun/2717202/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.