Bùi Thư Thần ngồi trước cây đàn, tư thế vừa cứng cáp lại mang theo vài phần thảnh thơi. Ngón tay hắn lướt đi thuần thục trên những phím đàn, bản nhạc vang lên chính là một khúc Thư Bá đầy dịu dàng.
Ôn Mộ không chớp mắt nhìn theo, âm thanh xung quanh như dần nhạt đi, trong mắt cậu chỉ còn lại người đang ngồi trên sân khấu, trong tai chỉ còn tiếng dương cầm dịu dàng chảy trôi.
Tận sâu trong lòng dâng lên một tia ý nghĩ khó kiểm soát - ích kỷ mà rõ ràng. Bản nhạc này là dành cho cậu.
Cố ảnh đế hiện tại còn đang ở nước ngoài, giữa cậu và Bùi Thư Thần lúc này không có bất kỳ người thứ ba nào xen vào. Vậy nên, hắn đàn là vì cậu.
Một bản nhạc chỉ dài chừng bốn, năm phút, nhưng với Ôn Mộ lại vừa ngắn ngủi vừa như kéo dài vô tận. Khi Bùi Thư Thần đứng dậy bước xuống sân khấu, Ôn Mộ như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng, âm thanh ồn ào xung quanh bỗng chốc ùa về, như kéo cậu quay lại với thực tại.
"Vui lên chưa?" Bùi Thư Thần hỏi.
Thực ra lúc đàn hắn cũng hơi căng thẳng, vì lâu rồi không luyện, sợ sẽ đánh sai. Nhưng cũng may không lỡ nhịp.
Ôn Mộ gật đầu, ánh mắt sáng lên: "Vui lắm, cảm ơn anh."
Là "cảm ơn anh", không phải "cảm ơn Bùi tổng". Bùi Thư Thần lập tức nhận ra sự thay đổi nhỏ trong cách xưng hô ấy, không hiểu sao lại thấy vui trong lòng. Nhưng giây tiếp theo, Ôn Mộ lại nói: "Bùi tổng thật lợi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/alpha-manh-me-bong-nhien-dot-phat-hoi-chung-hoa-cun/2717201/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.