Ôn Mộ chết lặng, Bùi Thư Thần thế mà có thể tùy tiện nói ra mấy lời này, sao mà... sao mà không biết xấu hổ như vậy, chuyện mang thai sao có thể mang ra mà đùa giỡn cơ chứ!?
Cậu đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa bối rối. Vậy mà Bùi Thư Thần vẫn bình tĩnh như không, còn bắt đầu tưởng tượng đến cảnh làm thế nào để khiến cậu... mang thai.
May mà hắn nhanh chóng kéo tư duy quay về thực tại, nghiêm túc nói:
"Đau dài không bằng đau ngắn. Hôm nay đi nhổ luôn, anh đi với em."
Ôn Mộ giãy giụa một hồi không được, cuối cùng cũng bị hắn hôn dỗ dành, mơ mơ màng màng bị đưa đến bệnh viện. Lúc nằm trên ghế chờ nhổ răng, Ôn Mộ hồi hộp đến mức run lẩy bẩy. Bùi Thư Thần ngồi bên nắm tay cậu, dịu dàng an ủi.
Khi tiêm thuốc tê, Ôn Mộ đau đến phải rên lên một tiếng, Bùi Thư Thần xót đến cau cả mày.
Bác sĩ Triệu tình cờ đi ngang, đứng ở cửa nhìn một màn ấy, cảm khái: không ngờ Bùi tổng lại đối với vợ tương lai cưng chiều như vậy - đúng là nam nhân tốt.
Nhổ răng xong, Ôn Mộ như mất hồn mất vía. Mãi đến khi về đến nhà mới dần tỉnh táo lại. Vì mới nhổ răng, cậu chỉ có thể ăn cháo loãng. Bùi Thư Thần dặn đầu bếp nấu cháo, còn tự mình cầm muôi múc cháo đòi đút cho cậu ăn.
Ôn Mộ xấu hổ nhận lấy:
"Em còn dùng tay được mà, tự ăn được."
"Ừ," Bùi Thư Thần cười khẽ, khóe môi cong lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/alpha-manh-me-bong-nhien-dot-phat-hoi-chung-hoa-cun/2717211/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.