“Đến bản thân con bé cũng nói: Hồng Kông thích như vậy, chỉ hận không thể chuyển qua đây, không bao giờ về Vũ Hán nữa.”
***
Thành Thành trải qua một tuẫn lễ mà như đã qua một năm, chịu đựng đến cùng cực sự dày vò của nỗi nhớ mong, cuối cùng cũng đến ngày mà Dĩnh Tử trở về.
Chiều tối ngày hôm đó, Thành Thành ở phòng khách, nghe thấy mẹ đang chào hỏi với ai đó bên ngoài: “Về rồi.”
Sau đó là tiếng của dì Đới: “Vâng, về rồi ạ.”
Trong giọng nói của bà dường như có chút mệt ngọc. Nhưng nói chung thì, vẫn mang theo sự vui sướng.
Gương mặt Thành Thành không khỏi lộ ra nụ cười. Rốt cuộc cũng đã về rồi.
Có lẽ, Dĩnh Tử lúc này đang ở ngay ngoài cửa, yên lặng đứng bên cạnh dì Đới.
Mặc dù rất rất muốn được gặp cô bé, nhưng lúc này, cả mẹ và dì Đới đều ở đây, cậu có thể đợi.
Thực ra, cậu cũng lo lắng, vừa gặp được cô bé, bản thân cậu liệu có vì thế mà quá mức vui mừng, rồi làm ra chuyện ngốc nghếch nào đó hay không?
Chuyện ngốc nghếch ư? Ai mà biết được chứ? Vẫn nên để lúc chỉ có hai người họ rồi gặp mặt vậy.
Hưng phấn suốt cả một đêm. Cậu không ngừng nói với chính mình: Ngủ đi, ngủ đi, sáng sớm mai thức dậy là có thể gặp cô bé rồi. Thế nhưng, do quá kích động, quay qua quay lại mãi, không làm sao ngủ được.
Trong đầu cậu không ngừng tưởng tượng cảnh hai người họ gặp nhau: Gặp nhau rồi, Dĩnh Tử sẽ nói gì đầu tiên đây? Tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-ap-nhu-xua/1477269/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.