Đào Tuyết Ương đang ngồi một mình trên lan can ở sân trường, nhìn theo lũ học sinh đang đùa nghịch hoặc chơi thể thao ở đằng xa. Bọn họ thật là hạnh phúc biết bao, khi không thể thấy được sân trường thực sự đông đến cỡ nào, nếu ra ngoài đường chắc còn đông hơn nữa ấy chứ.
Rất nhiều trường học được xây dựng trên nền đất của nghĩa trang thời xưa, nên trong trường luôn có rất nhiều hồn ma. Do được chôn cất tại đây nhưng không được siêu độ, nên bọn họ vẫn quanh quẩn mãi nơi này. Có điều, họ không mang oán khí cho nên sẽ không tấn công con người. Mà năm nào trường học cũng có học sinh tự sát hoặc là bị tai nạn ngoài ý muốn. Những oan hồn này sẽ nhiễm một ít oán khí, nhưng không nhất định sẽ trả thù hay tấn công con người.
Đào Tuyết Ương nghĩ, những người bình thường không thể nhìn thấy "điều đặc biệt" kia hẳn là hạnh phúc lắm nhỉ! Họ vốn chẳng hề hay biết, là khi đang kể lại một câu chuyện truyền kỳ quỷ quái nào đó trong trường, thì dù vô tình hay cố ý diễn viên chính mà họ đang nói tới đó cũng đang ngồi xổm hóng chuyện. Cho nên những chuyện đó đều là có thật đấy nhé!
Hết nhìn đông rồi nhìn sang tây cũng hơi chán, vừa quay đầu thì nhìn thấy một nữ sinh mặc đồng phục rách rưới từ mấy chục năm về trước, da toàn thân trắng toát, đôi mắt trừng lớn tụ đầy máu. Nhờ thế cho nên tròng mắt tiện đà rớt xuống luôn, Đào Tuyết Ương giật mình ngã từ lan can xuống,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-duong-nhan-va-thien-su-tieu-thu/1102816/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.