" Tiểu thư, nếu chị là diễn viên nên nhập vai chân thật một chút. Chỗ nào nhìn chị giống thiên sư?"
Đào Tuyết Ương hoài nghi, nói là " người tình " của hiệu trưởng lén lút nuôi bên ngoài có vẻ đúng hơn. Có điều, hiệu trưởng là người nhát gan sợ ma, lại được người đẹp này để ý? Vấn đề này lại càng không có khả năng.
" Tiểu thư, cô xem phim nhiều quá rồi."
Sư Âm lạnh lùng liếc nàng một cái, bây giờ là thế kỷ 21, đâu ai đem mình trở thành người cổ trang, mặc áo hoàng bào cầm Kim Tiền Kiếm. Tuy rằng trong lòng đang nói rất nhiều, bên ngoài lại là người tiết kiệm lời nói. Với kẻ ngốc, nàng thật không muốn phí lời.
Đào Tuyết Ương không nghĩ rằng, hai người mới gặp nhau lần đầu, chính mình lại bị đối phương cho là " kẻ ngốc ".
" Nhìn chị thì có chổ nào giống, mà trách người khác không tin.!" – Đào Tuyết Ương thật muốn xé bỏ cảnh giới tuyến xông đến cùng nàng ấy nói phải trái. Nhưng lại sợ mấy người canh giữ hiện trường lại đem nàng ném ra ngoài.
" Sư tiểu thư, cô cảm thấy chuyện xảy ra với học sinh lần này, có phải vì chổ này có cái gì đó không tốt?" – Hiệu trưởng tay lau mồ hôi, cung kính hỏi nàng, trong miệng vẫn đang cầu xin Bồ Tát phù hộ bình an.
" Ngoài tôi ra, không cho ai lại gần thang máy này, tốt nhất là tạm thời đóng cửa thư viện. Nơi này để lại oán khí, nhưng không phải của học sinh vừa chết." – Sư Âm vừa nói, vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-duong-nhan-va-thien-su-tieu-thu/1102815/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.