Vân Nương móc ra một bản đồ từ trong ngực ra hiệu cho ta, ngón tay chắp lại: “Đại nhân, nơi này đường sông vừa rộng mở vừa nông, bùn sa trầm tích khiến cho lòng sông bị nâng lên. Khi chúng ta xây đê ngăn đập, dùng cát giữ nước, làm theo cách trị thuỷ từ xưa của Phan Quý Thuần.”
Tào Hành Tri ở bên cạnh nhíu mày lắc đầu: “Phương pháp của Phan công cần có nhiều người dân cùng làm, hiện giờ lưu dân khắp nơi, rất khó thực hiện.”
Ta nhìn thôn xóm phân bố trên bản vẽ, trầm ngâm một lát.
“Trước mắt bạc và lương thực cứu tế rất là ít, như thế, không có bạc cứu tế, người già yếu trẻ em thì phát cháo, những người còn lại lấy công phát chẩn.”
“Trong số nạn dân nhất định có nhiều người biết bơi lội biết chèo thuyền, cũng có nhiều thợ biết đan sọt từ tre nữa, phụ nữ cũng có thể làm lưới chắn cát.”
“Mỗi ngày phát lương và tiền công, vừa có thể an dân, lại có thể trị thuỷ.”
Ánh mắt Vân Nương sáng ngời: “Ý kiến hay! Vậy thì biện pháp này có được không?”
Nàng lại móc ra đưa cho ta một tờ giấy vàng: “Khi ta còn bé có theo phụ thân đi học, phương pháp dùng nước để trôi cát cần phối hợp với hình mặt trăng, đây là nhật trình khơi thông mà ta đã đo lương tính toán.”
Tào Hành Tri vẫn như cũ, trên mặt rất lo âu: “Biện pháp thì rất tốt, chỉ sợ dân tâm tan rã.”
“Binh mã triều đình đã đến, nếu lại phải làm việc lao dịch này, nếu có kẻ bụng dạ khó lường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-duong-thac-dao-di-hoai-ly-lai/2750427/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.