🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

23.

Một câu nói nửa thật nửa giả của Tam công chúa khiến cho ta sợ hãi đến nỗi toát một thân mồ hôi lạnh.

Ta đi một chuyến tới phủ Tam Hoàng tử, báo việc này cho Tạ Mân, mới biết hắn cũng đang gặp khó khăn.

“Tam điện hạ năm lần bảy lượt dùng lời nói để thử, hình như bắt đầu nghi ngờ thân phận của ta rồi”

“Hắn…”

Tạ Mân rũ mắt, lộ ra vẻ yếu ớt hiếm thấy.

“Bội Chỉ, người hắn yêu là muội.”

Trong lòng ta kinh hãi, trong chốc lát cảm giác tự trách tràn đầy.

Ta sớm nên biết, hắn sống trong thân phận của ta, tất nhiên từng bước đi đều khó khăn.

Ta lấy đi cuộc sống của Tạ Mân, lại còn nghĩ rằng hắn là anh cả, theo bản năng cảm thấy hắn không gì không làm được.

Sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối lại, không bao lâu tiếng tuyết rơi rào rạt.

Chúng ta đối diện nhau, không nói gì.

Lại lựa chọn một lần nữa.

Tuy Tạ Mân không mở miệng, nhưng ta phát hiện ra, hắn thật sự gặp được việc khó có thể giải quyết.

Hắn dường như… bất cứ lúc nào có thể suy sụp.

Ta đoán ra… danh nghĩa phu thê giữa hắn và Lý Chiêu, lại luôn luôn phải nghĩ cách thoái thác việc vợ chồng.

Hiện giờ, Lý Chiêu có lòng nghi ngờ thân phận của hắn, lại càng trở nên nguy hiểm hơn.

Chỉ do dự một lát, ta đứng dậy đóng cửa, ngăn cách tuyết rơi bên ngoài phòng, dịch tới bình phong, cởi áo ngoài.

“Để muội ổn định Tam Hoàng tử đã, một thời gian nữa lại mượn cơ hội hoà ly. Ít nhất, để hắn nhận rõ ta là nữ nhân…”

Lời này vừa nói, tiếng kim trong phòng cũng có thể nghe được.

“Bội Chỉ……”

“Ca ca.” Ta dừng lại một chút, trong phút chốc không biết nên nói cái gì.

24.

Mọi loại hành vi đều không đúng phép tắc.

Tạ Mân vô cùng thông minh, chậm chạp không hoà ly, chẳng lẽ không phải là vì để lại đường lui cho ta chứ.

Nếu bỏ Tam Hoàng tử, cái tên “Tạ Linh” này sẽ vĩnh viễn liên quan tới việc bị người bỏ.

Hắn chỉ vì muốn giúp ta mà ấm ức đến mức đó, nhưng mọi việc ta làm, đều không phải có thể thành công trong một sớm một chiều.

Hắn không thể ở đây lâu, ta cũng không thể bị nhốt ở chỗ này.

Tạ nhẹ giọng nói: “Muội cần phải có trách nhiệm với tai hoạ do mình gây ra.”

Cánh cửa mở ra, âm dương đã đổi lại.

Tôi tớ đi tới đón chào, Tạ Mân đi vào trong tuyết, nhìn về phía phủ Tam Hoàng tử.

Khoé mắt hắn có sương mù, hơi hơi đỏ lên, cuối cùng không nói gì mà rời đi.

Tam Hoàng tử vui vẻ đi vào cửa.

“Phu nhân, vào đông nên ăn thịt dê, người của ta đã chuẩn bị nồi rồi.”

“Tạ đại nhân tới chơi, vừa lúc mời hắn một bữa…”

Đầu vai hắn đầy tuyết rơi, khi thấy ta thì cứng đờ.

“Tạ Mân… đi rồi ư?”

25.

Ta vốn tưởng rằng Tạ Mân ở phủ Tam Hoàng tử cũng không tệ, hiện giờ thì thấy sai lầm hoàn toàn.

Tam Hoàng tử này, là loại người trước mặt một đằng sau lưng một nẻo.

Bên ngoài là phu thê tình thâm, bên trong là mắt lạnh nhìn nhau.

Hỏi han ân cần, hắn lạnh nhạt xa cách; nhào vào trong ngực, hắn tránh ta như quỷ mị rắn rết.

Việc này có thể nói là khác hoàn toàn so với những gì Tạ Mân nói với ta.

Vốn định nhanh chóng công khai thân phận nữ nhân trước mắt hắn, lại cố tình khiến cho hắn ghét bỏ.

Cứ như thế, đừng nói phu nhân là một người đàn ông, phu nhân là một con heo, hắn cũng không phát hiện được.

Thái độ của Tam Hoàng tử làm cho ta lần đầu tiên sinh ra nghi ngờ đối với Tạ mân. 

Chẳng lẽ là trước kia vì thể diện mà giả tạo thân mật?

Ta cắn răng, khó trách hắn ấm ức đến vậy.

Ta cũng không biết hắn đã phải trải qua những ngày như thế.

Nhưng cũng đúng lúc, ý của ta chính là phu thê chia cách, mỗi người mỗi ngả.

Vì thế, lại thêm một đêm Tam hoàng tử ở lại thư phòng, ta mang theo một chồng tranh vẽ mạnh mẽ vào phòng.

“Thiếp thân đã gả vào phủ Tam Hoàng tử gần một năm rồi, không có con, xấu hổ vô cùng.”

“Chọn cho điện hạ giai nhân khác, mời điện hạ nhìn xem.”

Tam Hoàng tử nắm chặt chén trà, sau khi rũ mắt nhìn bức hoạ thật lâu.

Ánh đèn nhấp nháy, tuyết cũng ngừng rơi.

Hắn mạnh mẽ ném chén trà trong tay xuống đất, giọng nói nặng nề: “Đổi lại!”

Ta nhăn mi: “Hả?”

Tam Hoàng tử nâng mắt, trong mắt đều là vẻ lạnh lẽo: “Bổn vương nói, đổi lại hắn về cho ta.”

26.

Khi trở lại Tạ phủ, ta vẫn còn không hiểu rõ.

Cha ta nước mắt lã chã: “Con trai đáng thương của ta, Tam điện hạ không làm gì con chứ?”

Ta lắc đầu: “Cha, để con nói, vì sao Tam Hoàng tử lại vội vã như thế, cố tình định hôn vào ngày thi đình ấy?”

Cha ta khó hiểu: “Vì sao?”

Ta nặng nề mà vỗ vỗ vai ông ấy: “Người ta chính là hướng về con trai của cha”

Người này, ta quá xem thường hắn.

Khi phát hiện con trai và con gái của Tạ gia tráo đổi thân phận cho nhau, mới chắc chắn là ta sẽ thi đình, 

Phát giác Tạ gia nhi nữ thân phận trao đổi, chắc chắn ta sẽ đi thi đình, lặng im mà làm chuyện lớn, danh chính ngôn thuận cưới một người đàn ông về nhà.

Người hắn cưới là nữ nhi Tạ Linh của Tạ gia.

Người trong thiên hạ không thể chỉ trích, ngược lại sẽ còn chúc bọn họ trăm năm hạnh phúc. 

Cao, quá cao!

Nghĩ đến Tạ Mân khi trở về khoé miệng buồn bã, ta mới tỉnh ngộ hắn là khó xử cái gì.

Haizz, ta thật đúng là không có đầu óc!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.