1.
Khi đèn hỉ phun ra đoá hoa đăng thứ chín, cửa phòng “kẽo kẹt” mở ra.
Ta nắm chặt tay, móng tay nhuộm mày như cắm chặt vào lòng bàn tay.
Người tới lảo đảo, lại chỉ cần hai ba bước đã tới trước mặt ta, sau đó túm cổ tay của ta lên.
Tay áo rộng đỏ thẫm rơi xuống khuỷu tay, trong ánh nến leo lắt, hiện ra một đoạn cánh tay trắng bóng như ngó sen.
Dưới khăn voan, có thể nhìn thấy năm ngón tay với khớp xương rõ ràng, nắm chặt vào máu thịt, hiện ra một dấu tay thon dài.
Sững sờ một lát, người tới đột nhiên buông tay ra, cười mập mờ một tiếng.
Khi hỉ cân đẩy khăn voan ra, ta đã toát một tầng mồ hôi mỏng.
Buổi tối nghe người ta tới báo, Tạ Linh trúng Thám Hoa.
Rốt cuộc muội ấy đã đi lên con đường muốn đi. Nếu như thế, ta không thể nào tạo nên bất kỳ điều gì ngoài ý muốn trên con đường làm quan của muội ấy.
Không kịp nhìn kỹ khuôn mặt, khi thân thể của người kia mềm như bông đập xuống trước, ta duỗi tay ra đỡ ngực hắn lại.
giọng nói nhẹ nhàng: “Tam điện hạ, vua không nói hai lời, thiếp thân không thể không theo”
“...nhưng gả cho ngươi không phải là mong muốn thật sự của ta.”
2.
Kế sách thuận lơi hơn trong dự kiến, Tam Hoàng tử bỏ ý niệm ngủ chung phòng, nghiêng ngả lảo đảo mà rời đi.
Nhưng thật ra… cũng không thuận lợi lắm.
Đến canh ba, cửa phòng lại bỗng nhiên bị đẩy ra.
Bước chân của Tam Hoàng tử lảo đảo tới gần, túm lấy ta hỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-duong-thac-dao-di-hoai-ly-lai/2750436/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.