8.
Tiếng trống canh giờ Tý đã vang lên, ta vẫn còn ở trước bàn xem sổ, chợt nghe thấy tiếng đập đồ sứ ngoài cửa.
Cánh cửa vừa mở, Lý Chiêu đã dựa lên khung cửa.
Đuôi mắt của hắn màu hồng nhạt, yết hầu lăn lộn, toả ra mùi rượu: “Gần đây phu nhân thường xuyên trốn tránh ta.”
Đầu ngón tay của ta run lên, nét mực thấm lên sổ sách.
Đứng dậy muốn lùi lại, lại bị Lý Chiêu đè lên đầu vai.
Ánh nến chiếu hai bóng người thành một.
“Điện hạ say rồi!” Ta nghiêng đầu tránh đi hơi thở nóng rực, “Thiếp thân đi nấu canh giải rượu.”
“Có phải là vì ngày ấy ta nói ngươi giống nam tử, nên ngươi giận không?”
Lý Chiêu đột nhiên khống chế tay phải của ta, lại một tay nắm lấy hàm dưới, cẩn thận đánh giá.
“Hai anh em các ngươi, mới nhìn, thật ra không dễ phân biệt, nhưng mà…”
Hắn cúi đầu trong phút chốc, đặt một nụ hôn xuống cổ họng của ta, “Ta chỉ yêu ngươi!”
Cảm xúc tê dại hướng tới phủ tạng, sau cổ ta nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh.
Lý Chiêu kéo tay, kéo trâm của ta ra, tóc đen như thác nước buông xuống vòng eo.
Năm ngón tay tham lam vùi vào giữa tóc, một tay hắn giữ chặt phía sau đầu, lại hôn lên môi đỏ.
“Ta có thể chờ ngươi yêu ta.”
Thở dốc ở rất gần, Lý Chiêu nhẹ giọng r.ên rỉ.
“Xin ngươi đừng trốn tránh ta.”
…
Không thể… Không thể tiếp tục đợi được nữa
Hắn cầu thú là tiểu thư Tạ gia, gả tới lại là công tử Tạ gia.
Việc này là vô cùng bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-duong-thac-dao-di-hoai-ly-lai/2750439/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.