Bọn họ trả lại điện thoại di động cho tôi, Tề Sở liền gọi tới, nói là anh ta đã giúp tôi nói vài lời, sự việc lần này có chút lớn, bảo tôi yên tâm ở lại đây hai ngày.
Quả nhiên cảnh sát giúp tôi tìm được một phòng trọ ở lân cận, nói là trong hai ngày tới nếu có việc sẽ mời tôi tới sở để nói chuyện, trên đường đi tôi mở miệng hỏi thăm đứa bé kia một chút.
Vị cảnh sát kia lại nhìn tôi một cách kỳ quái: "Đứa bé kia được đưa đi rồi, người chết là một tay buôn người, đứa nhỏ đó là bị bà ta bắt cóc.
Cô lay mãi mà đứa bé đó không tỉnh, là bởi vì bị chuốc thuốc ngủ.
"Tôi nghe xong liền đứng hình, nhớ lại bản thân lúc trên tàu còn giúp bà ta xách hành lý, để bà ta dễ dàng xuống tàu hơn, nếu không phải xảy ra chuyện này, vậy thì đứa trẻ kia đã bị bắt cóc thành công, tôi có lẽ sẽ trở thành đồng loã?Cảnh sát nọ thấy tôi giật mình như vậy, liền an ủi tôi vài câu, lúc đưa tôi tới chỗ trọ còn dặn dò tôi nhớ chú ý điện thoại, chuyện này còn cần phải điều tra rõ ràng.
Vào trong phòng, tôi liền khoá hết cửa, mở lòng bàn tay ra xem, gương mặt kia như mọc trên bàn tay tôi vậy, vẫn im lìm nằm đó, tôi thử cảm nhận cũng không cảm thấy có thứ gì, sờ sờ thử cũng cảm giác như không có, chỉ đành mặc kệ.
Mặc Dật không xuất hiện nữa, tôi gọi cho Tô Khê cũng không nhấc máy, đành phải chuyển sang gọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-hon-kho-chia-lia/1046046/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.