Gió ôn hòa thổi, cả vùng đất xuân ý dạt dào, Tô Tiểu Thiến đứng ở trên sườn núi nhìn về phía chân trời mênh mông vô bờ, kìm lòng không đậu thở dài một hơi.
"Mẹ, ngươi làm sao vậy?" Tiểu Bảo ngồi ở trên bả vai của cô nghiêng đầu không hiểu nhìn về phía cô, Tiểu Bảo cũng không biết tại sao mình thích cô như vậy, thích kề cận bên cô.
"Mẹ nhớ nhà" Tô Tiểu Thiến rất tự nhiên cũng không có phản đối việc không cho nàng gọi mình là mẹ, cô tin tưởng bọn họ nhất định là thiếu đi tình thương của mẹ , nhìn cục cưng bé nhỏ như này, cô cũng rất muốn bảo hộ nàng.
Tiểu Bảo nghe nói, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức quấn quýt , "Mẹ không thích Tiểu Bảo sao?" Dứt lời viền mắt nho nhỏ của nàng bắt đầu phiếm hồng lên.
"Tiểu Bảo không khóc, mẹ thích ngươi a, chỉ bất quá..." Cô sợ bị đại bảo giẫm chết.
"Tiểu Bảo cũng thích mẹ" dứt lời nàng ôm vành tai cô, dùng mặt không ngừng ma sát, một lúc sau cười cười nói: "Mẹ yên tâm, Tiểu Bảo sẽ khuyên bảo ca ca , chỉ cần ca ca đồng ý, mẹ có thể ly khai ở đây "
"Cái gì? Ca ca ngươi có thể cho ta ly khai ở đây?" Tô Tiểu Thiến nghe vậy mừng rỡ không thôi, bất quá, nội tâm bắt đầu nghi hoặc không ngớt, Đại Bảo ngoại trừ sẽ xé rách người ra, còn có thể làm cái gì?
Tiểu Bảo ôm vành tai cô vội vàng gật đầu, "Mẹ đừng khổ sở, Tiểu Bảo sẽ giúp cho mẹ "
Tô Tiểu Thiến nghe vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-hon-ma-vuong-dung-cham-vao-ta/1300042/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.