“Đàn ông thật dễ dỗ.”
Thịnh Tây Vũ ở phía sau quay đầu đi, không nỡ nhìn tiếp.
Thịnh Đông Đình sửa lại: “Là Trần Trạc Thanh dễ dỗ thôi.”
Chỉ một bó hoa mà đã dỗ được anh, đúng là hết thuốc chữa.
Bên trong phòng bao, ánh mắt hai anh em nhà Thịnh nhìn chằm chằm quá rõ ràng. Nhan Linh đưa tay vỗ nhẹ Trần Trạc Thanh, ra hiệu cho anh buông mình ra.
Nhưng anh không hề nhúc nhích, vẫn ôm chặt cô.
Thịnh Đông Đình đứng dậy, đi ngang qua hai người họ, tặc lưỡi một tiếng, trên mặt lộ rõ biểu cảm “có thể bớt sến lại không?”.
“Các người cứ từ từ ôm nhau, bọn tôi đi đây.”
Nhan Linh: “……”
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, bóng dáng hai anh em nhà Thịnh nhanh chóng biến mất.
Nhan Linh vẫn bị anh ôm chặt, vừa định mở miệng nói gì đó thì anh đột nhiên giữ lấy eo cô, áp sát về phía trước.
Cô không đứng vững, lùi về sau vài bước cho đến khi lưng chạm vào cánh cửa.
Nhan Linh chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu nhìn anh.
Giây tiếp theo, Trần Trạc Thanh giơ tay, tắt đèn.
Lúc này cô mới phản ứng lại—thì ra anh đi đến cửa là để ấn công tắc.
Nhưng anh tắt đèn làm gì. Trong bóng tối, cô không nhìn rõ gì cả.
“Trần—”
Những âm tiết còn lại bị anh chặn lại bằng một nụ hôn.
Nụ hôn mạnh mẽ, gấp gáp, không hề dịu dàng như trước, mang theo chút hung hăng, không quan tâm đến phản ứng của cô.
Ngay từ đầu, anh đã cắn cô, vị máu nhàn nhạt nhanh chóng lan ra.
Môi bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-vang-ky-uc-nguyet-tam-tinh/2068929/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.