🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Đàn ông thật dễ dỗ.”

Thịnh Tây Vũ ở phía sau quay đầu đi, không nỡ nhìn tiếp.

Thịnh Đông Đình sửa lại: “Là Trần Trạc Thanh dễ dỗ thôi.”

Chỉ một bó hoa mà đã dỗ được anh, đúng là hết thuốc chữa.

Bên trong phòng bao, ánh mắt hai anh em nhà Thịnh nhìn chằm chằm quá rõ ràng. Nhan Linh đưa tay vỗ nhẹ Trần Trạc Thanh, ra hiệu cho anh buông mình ra.

Nhưng anh không hề nhúc nhích, vẫn ôm chặt cô.

Thịnh Đông Đình đứng dậy, đi ngang qua hai người họ, tặc lưỡi một tiếng, trên mặt lộ rõ biểu cảm “có thể bớt sến lại không?”.

“Các người cứ từ từ ôm nhau, bọn tôi đi đây.”

Nhan Linh: “……”

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, bóng dáng hai anh em nhà Thịnh nhanh chóng biến mất.

Nhan Linh vẫn bị anh ôm chặt, vừa định mở miệng nói gì đó thì anh đột nhiên giữ lấy eo cô, áp sát về phía trước.

Cô không đứng vững, lùi về sau vài bước cho đến khi lưng chạm vào cánh cửa.

Nhan Linh chưa hiểu chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu nhìn anh.

Giây tiếp theo, Trần Trạc Thanh giơ tay, tắt đèn.

Lúc này cô mới phản ứng lại—thì ra anh đi đến cửa là để ấn công tắc.

Nhưng anh tắt đèn làm gì. Trong bóng tối, cô không nhìn rõ gì cả.

“Trần—”

Những âm tiết còn lại bị anh chặn lại bằng một nụ hôn.

Nụ hôn mạnh mẽ, gấp gáp, không hề dịu dàng như trước, mang theo chút hung hăng, không quan tâm đến phản ứng của cô.

Ngay từ đầu, anh đã cắn cô, vị máu nhàn nhạt nhanh chóng lan ra.

Môi bị đau, đầu cô hơi nghiêng đi, nhưng Trần Trạc Thanh lập tức bóp lấy cằm cô, không cho cô cơ hội né tránh.

Đây không giống một nụ hôn, mà là một hình phạt.

Trong bóng tối, cô không thể nhìn thấy gương mặt anh, cũng không thấy được biểu cảm trên đó.

Nhan Linh khẽ rên lên một tiếng.

Nghe được âm thanh của cô, anh hơi nới lỏng, nhưng môi vẫn dán chặt vào cô. “Nhan Linh, muộn thế này rồi em đi gặp Ninh Thần làm gì?”

“Hai người nói chuyện gì mà nói lâu thế?”

“Nói nhiều như vậy, không dứt ra nổi sao?”

Người đàn ông vừa rồi còn dễ dỗ bỗng lộ ra bản chất thật, từng câu từng chữ đều như chất vấn cô.

Sự mạnh mẽ trong nụ hôn cũng giống như sự tủi thân trong giọng nói của anh.

Như một chú chó nhỏ đi lạc trong ngày mưa, vẫy đuôi hỏi cô vì sao không cần anh nữa.

Anh đang ghen.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Nhan Linh sau khi nghe xong những lời của anh.

Anh rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy, nhưng hình như mỗi lần như thế đều liên quan đến Ninh Thần.

Nhan Linh giải thích: “Gần đây anh ấy bị tai nạn xe, em chỉ đến thăm thôi. Bọn em không nói gì cả, cũng không làm gì hết.”

“Anh ấy chỉ là bạn của em, sao anh cứ ghen với anh ấy mãi vậy?”

“Bởi vì em từng thích anh ta.”

Trần Trạc Thanh gần như tự hành hạ bản thân khi nói ra câu đó.

Không gian rơi vào yên lặng vài giây, giọng điệu có phần nghi hoặc của Nhan Linh vang lên: “Ai nói với anh vậy? Em từng thích Ninh Thần lúc nào chứ?”

Trần Trạc Thanh: “Hai người chưa từng hẹn hò sao?”

Nhan Linh: “Bọn em hẹn hò lúc nào cơ?”

Trần Trạc Thanh: “Hồi cấp ba, hai người yêu sớm còn bị gọi lên văn phòng hiệu trưởng nói chuyện. Cả khối đều biết.”

Nhan Linh: “……”

Nhan Linh lại quan tâm đến một chuyện khác: “Anh cũng biết chuyện này?”

Cô cứ tưởng Trần Trạc Thanh lúc đó chỉ biết vùi đầu học hành, không quan tâm chuyện bên ngoài.

“Đó là do Phương Tử Hân rảnh rỗi gây chuyện, tạo ra một hiểu lầm thôi.”

Việc cô và Ninh Thần bị gọi lên văn phòng hiệu trưởng cũng là vì trong trường có tin đồn hai người yêu sớm.

Nhan Linh đã phủ nhận, hiệu trưởng cũng tin, nhưng bạn học lại không tin.

Bọn họ chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy.

Lúc đó, trong trường có quá nhiều lời đồn, thật giả lẫn lộn.

Chuyện thật có thể bị xem là giả, chuyện giả có thể bị tin là thật.

Sau vài lần cố gắng giải thích nhưng vô ích, Nhan Linh cũng lười quan tâm, cứ để mọi chuyện trôi qua.

Cô xưa nay không để ý đến những tin đồn, chỉ chăm chăm vào việc học.

Cô không ngờ Trần Trạc Thanh cũng tin vào những lời đồn đó.

“Thật đấy, em chưa từng thích Ninh Thần.”

Nhiều năm sau, cô lại một lần nữa làm sáng tỏ chuyện này, nhưng lần này là với Trần Trạc Thanh.

Nhan Linh nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói.

Rồi bổ sung thêm một câu.

“Em không thích anh ấy, em thích anh.”

Trần Trạc Thanh bóp nhẹ cằm cô, hỏi: “Thích ai?”

Nhan Linh: “Anh.”

Trần Trạc Thanh: “Nói lại lần nữa.”

Nhan Linh ngoan ngoãn lặp lại: “Thích anh, thích Trần Trạc Thanh.”

Cô ôm lấy cổ anh, khẽ hôn lên môi anh để dỗ dành: “Nói bao nhiêu lần cũng được.”

“Vậy nói cả đời.”

Anh cúi xuống, ngậm lấy đôi môi cô, lần này động tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhẹ nhàng hôn m út, dịu dàng quấn lấy đầu lưỡi cô, không muốn dừng lại.

Nhưng khi đầu lưỡi lướt qua vết thương trên môi cô, Nhan Linh không nhịn được mà khẽ kêu lên.

“Anh xin lỗi.” Trần Trạc Thanh lập tức xin lỗi, giọng đầy hối hận, “Vừa rồi anh không kiểm soát được.”

“Em đừng giận, được không?” Anh kéo dài giọng, mang theo chút nũng nịu.

Nhan Linh: “Em không giận.”

Nhan Linh vốn dĩ là người dễ tính, bị anh hôn như vậy, trái tim cô cũng mềm nhũn. 

Cô biết rõ đây chỉ là biểu hiện của việc anh đang ghen.

Trần Trạc Thanh: “Thật không?”

Nhan Linh gật đầu: “Thật mà, em không giận anh đâu.”

Anh buông cô ra, nắm lấy tay cô rồi nhẹ nhàng hôn lên: “Vậy bây giờ chúng ta về nhà nhé?”

Nhan Linh nhìn anh, đôi mắt cong lên, giọng ngọt ngào đáp: “Ừm.”

Lúc về đến nhà thì đã là rạng sáng.

Giờ này Thư Vân đã ngủ từ lâu. Nhan Linh cũng không định quay về nhà mình mà theo Trần Trạc Thanh bước vào nhà anh.

Dạo gần đây, cô đã quen với việc thỉnh thoảng ngủ luân phiên giữa hai căn nhà đối diện nhau. Có lúc cô về nhà ngủ, có lúc lại sang nhà Trần Trạc Thanh.

Trong tủ quần áo của anh, gần đây cũng xuất hiện không ít đồ của cô.

 Màu sắc rực rỡ chiếm gần một nửa, nổi bật hẳn giữa những bộ đồ đơn sắc trắng đen của anh.

Không chỉ có tủ quần áo, mà cả phòng tắm, ghế sofa, bàn trà cũng dần dần có thêm đồ của cô

Tất cả những điều đó đều chứng minh rằng, nơi này đã có một nữ chủ nhân.

Nhan Linh lấy bộ đồ ngủ từ trong tủ, xoay người đi vào phòng tắm.

Lúc cô ra ngoài, Trần Trạc Thanh cũng theo sau đi vào.

Nhan Linh nằm trên giường, định nghịch điện thoại một lát trước khi ngủ thì phát hiện máy đã hết pin.

Cô tìm quanh bàn đầu giường nhưng không thấy dây sạc, liền kéo ngăn tủ phía dưới ra.

“Hóa ra là ở đây.”

Nhan Linh rút dây sạc ra, vô tình kéo theo một chiếc hộp nhỏ.

Cô thuận tay cầm lên xem, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ trên đó, cô lập tức ném nó lại chỗ cũ.

Anh mua thứ này từ bao giờ.

Để ở đây bao lâu rồi?

Câu chuyện lần trước với Tư Kỳ đột nhiên hiện lên trong đầu cô.

Lúc đó cô còn đang loay hoay không biết nên tặng quà sinh nhật gì cho Trần Trạc Thanh, liền tìm Tư Kỳ hỏi ý kiến.

Tư Kỳ: “Dễ thôi, tặng chính cậu cho anh ấy đi.”

Nhan Linh: “!!!”

“Bộ hai người vẫn chưa…”

Nhan Linh dễ xấu hổ như vậy, Tư Kỳ vừa nhìn là đoán trúng ngay. 

Cô ấy hiểu rõ đàn ông mà: “Xem ra tổng giám đốc Trần đang có kế hoạch lớn, chờ đến sinh nhật mới ‘mở quà’ đây mà.”

Nghĩ đến đây, toàn thân Nhan Linh nóng lên.

Một bàn tay vươn đến kéo chăn xuống, gương mặt Trần Trạc Thanh xuất hiện trước mắt cô.

“Em không thấy bí sao?”

Không biết anh đã tắm xong từ lúc nào, trên người mặc bộ đồ ngủ cùng kiểu với cô, chất vải cotton thoáng mát, cô màu hồng, anh màu xanh lam.

Lần trước, anh vô tình thấy cô mặc bộ này, khen đẹp rồi hỏi có kiểu nam không.

Thấy đúng là có thật, cô liền đặt một bộ cho anh luôn.

Trần Trạc Thanh nhìn cô một lúc, sau đó giơ tay chạm vào mặt cô: “Sao mặt lại đỏ thế này?”

Nhan Linh không dám nhìn anh: “Chắc… tại lúc nãy hơi nóng.”

Trần Trạc Thanh chỉ mỉm cười, không biết là tin hay không.

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cô càng không tự nhiên, khẽ nghiêng đầu, làm bộ ngáp một cái, giọng nhẹ bẫng: “Em ngủ đây.”

“Vậy anh tắt đèn.”

Trần Trạc Thanh nằm xuống bên cạnh, đưa tay tắt đèn ngủ. 

Ánh mắt lướt qua ngăn tủ bị kéo hờ, thoáng thấy chiếc hộp nhỏ bên trong, anh lập tức hiểu ra vì sao khi nãy cô lại đỏ mặt.

Khóe môi anh cong lên, khẽ cười mà không thành tiếng.

Nhan Linh nhắm mắt lại, nghe tiếng tắt đèn, tay cô siết nhẹ góc chăn.

Một lúc sau, anh vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô lại gần, vòng tay từ phía sau ôm trọn lấy cô.

Đầu anh hơi cúi xuống, chôn vào hõm cổ cô, môi chạm nhẹ vào làn da mỏng manh khiến Nhan Linh run nhẹ.

Cô còn tưởng anh sẽ làm gì đó, nhưng anh chỉ đơn giản ôm cô như vậy, rồi nói một câu: “Ngủ đi.”

Ngủ… đi?

Chỉ hai chữ đó thôi, hết rồi?

Bao nhiêu tâm lý chuẩn bị của Nhan Linh đều trở nên vô dụng.

Cô thấy chiếc hộp nhỏ trong ngăn tủ đầu giường, còn tưởng rằng…

“Làm việc muộn như vậy, em không mệt sao?” Trần Trạc Thanh thấy cô cứ động đậy liền lên tiếng.

Nhan Linh: “Mệt.”

Đó là sự thật.

Tối qua, cô bận rộn xử lý đống tài liệu dịch thuật, rồi lại đến bệnh viện thăm Ninh Thần, sau đó còn chạy qua mấy tiệm hoa để mua hoa tặng anh. Quả thật là một ngày vất vả.

Nghĩ đến đây, mí mắt Nhan Linh dần trĩu xuống, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Trần Trạc Thanh nghe thấy nhịp thở đều đặn của cô, liền siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng.

Hôm sau là thứ Bảy, ngày 14 tháng 2, lễ tình nhân.

Trước đây, ngày này chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt với Nhan Linh, nhưng từ năm nay, nó lại mang một ý nghĩa mới.

Là sinh nhật của Trần Trạc Thanh.

Có lẽ vì hôm qua quá mệt, nên cô ngủ rất say.

Khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Theo phản xạ, cô đưa tay sang bên cạnh, nhưng giường trống trơn.

Người đàn ông đã rời đi từ lâu.

Cuối giường đặt bộ đồ ngủ màu xanh mà anh mặc tối qua, được xếp ngay ngắn gọn gàng.

Nhan Linh ngồi dậy, dụi mắt, lờ mờ nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện.

Cô nhanh chóng rửa mặt, xỏ dép rồi mở cửa bước ra.

Người đầu tiên phát hiện ra cô là Tư Kỳ. Cô nàng đang ngồi ở bàn ăn, miệng nhai nhồm nhoàm: “Linh Linh, cậu tỉnh rồi đấy à.”

“Chồng cậu tính toán chuẩn ghê.”

Tư Kỳ giơ tay chỉ về phía bếp, nơi Trần Trạc Thanh đang đứng: “Anh ấy bảo cậu sắp dậy, nên đang làm bữa sáng cho cậu kìa.”

Nhan Linh nhìn thấy Tư Kỳ xuất hiện ở đây thì có chút ngỡ ngàng, chớp mắt khó hiểu.

“Cậu đến khi nào vậy?”

Tư Kỳ: “12 giờ trưa.”

Cô ấy chỉ đồng hồ trên tay mình: “Chính cậu hẹn mình giờ này đấy.”

Tối qua, Nhan Linh đã hẹn Tư Kỳ đến giúp cô chuẩn bị bất ngờ cho sinh nhật Trần Trạc Thanh.

Cô đi tới, ngồi xuống cạnh Tư Kỳ, vừa xoa cổ vừa cười ngượng ngùng: “Mình ngủ quên mất.”

Tư Kỳ cắn miếng bánh mì, sau đó đột nhiên chồm tới, đưa tay kéo cổ áo Nhan Linh.

Hành động này làm cô giật mình, lập tức ôm chặt áo, trợn mắt hỏi cô ấy: “Cậu làm gì thế?”

Tư Kỳ nhìn chằm chằm vào vùng da trắng nõn trên cổ cô, tiếc nuối “chậc” một tiếng: “Sao chẳng có gì cả.”

Nhan Linh mặt đầy dấu hỏi: “Cậu đang tìm gì?”

Tư Kỳ thản nhiên đáp: “Dấu hôn chứ còn gì nữa.”

Nhan Linh: “!!!”

Không nhìn thấy gì trên cổ, Tư Kỳ lại kéo cổ áo cô xuống thấp hơn, cố gắng tìm kiếm ở chỗ khác: “Hay là ở vị trí khác?”

Nhan Linh vội vàng né sang bên, gạt tay Tư Kỳ ra, miệng lắp bắp: “Không có!”

“Không có?”

Đáp án này nằm ngoài dự đoán của Tư Kỳ. Cô chau mày, suy nghĩ rồi buột miệng hỏi: “Thế chẳng lẽ sáng nay cậu ngủ dậy muộn không phải vì hôm qua tổng giám đốc Trần quá dữ dội à?”

“Không phải, không phải!” Nhan Linh cuống quýt xua tay, nhanh chóng chỉnh lại quần áo, “Cậu đừng nói bậy.”

Tư Kỳ: “Vậy lý do cậu ngủ nướng là gì?”

Nhan Linh: “Tối qua làm việc muộn quá, mệt.”

Tư Kỳ: “…”

Biểu cảm của cô nàng như thể đang nhìn một kẻ không biết hưởng thụ cuộc sống vậy.

Cô thật sự không hiểu nổi, sao mọi chuyện lại không như cô nghĩ, chẳng lẽ cô đoán sai?

Cơ hội tốt như vậy, thế mà Trần Trạc Thanh lại không nắm bắt?

Nhan Linh thấy cô bạn đột nhiên thất thần, liền giơ tay quơ quơ trước mặt: “Cậu lại đang nghĩ linh tinh gì thế?”

“À, mình đang nghĩ—”

Tư Kỳ vừa chống cằm vừa nhìn cô.

Nhưng trước khi Nhan Linh kịp nghe hết câu, ánh mắt cô đã dừng lại ở Trần Trạc Thanh.

Anh vừa từ bếp bước ra, trên tay cầm bữa sáng.

Nhan Linh định mở miệng gọi anh, nhưng đúng lúc này, giọng Tư Kỳ vang lên, mang theo chút nghi hoặc, chút tiếc nuối:

“Tổng giám đốc Trần… không nổi à?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.