Nhan Linh cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản như Trần Trạc Thanh nói.
Cô chợt nhớ đến lời Tư Kỳ từng kể, hồi cấp ba có một khoảng thời gian Trạc Thanh luôn mang theo vết thương đến lớp.
Cô ấy còn thắc mắc, một học sinh ngoan như anh sao lại suốt ngày đánh nhau?
Nhưng Nhan Linh không muốn nhắc lại chuyện buồn của anh, nên quyết định tìm hiểu từ người bạn thân nhất của anh là Thịnh Tây Vũ.
Khi nhận được cuộc gọi của cô, Thịnh Tây Vũ tỏ vẻ khổ sở: “Trần Trạc Thanh không nói với cô, tức là không muốn cô biết. Cậu ta đã im lặng, tôi nào dám nói, lỡ bị cậu ta đánh thì sao?”
Nhan Linh hiểu ngay, e rằng khó mà moi được thông tin hữu ích từ Thịnh Tây Vũ.
Nhưng anh ta không dám nói, lại dám bày mưu cho cô: “Cô đi hỏi anh trai tôi đi, anh ấy không sợ trời không sợ đất, chắc chắn sẽ nói cho cô biết.”
Nhan Linh: “…”
Thịnh Tây Vũ: “Nhưng mà đừng có nói là tôi tiết lộ đấy nhé.”
“Hôm nay cô không gọi cho tôi, tôi cũng chưa từng nghe máy.”
Nhan Linh bật cười, có chút khó hiểu: “Anh sợ Trạc Thanh đến thế cơ à?”
Thịnh Tây Vũ than vãn: “Tôi nói rồi mà, tôi sợ bị đánh. Chồng cô ra tay rất dữ dội đó.”
Nhan Linh giả vờ thờ ơ hỏi: “Dữ dội kiểu gì?”
“Chính là—” Thịnh Tây Vũ suýt nữa thì lỡ miệng, kịp thời ngậm lại, “Cô nàng phiên dịch à, cô bắt đầu xấu xa rồi, dám gài bẫy tôi?”
Nhan Linh khen ngợi: “Xem ra tổng giám đốc Thịnh thông minh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-vang-ky-uc-nguyet-tam-tinh/2068936/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.