🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhan Linh cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản như Trần Trạc Thanh nói.

Cô chợt nhớ đến lời Tư Kỳ từng kể, hồi cấp ba có một khoảng thời gian Trạc Thanh luôn mang theo vết thương đến lớp.

Cô ấy còn thắc mắc, một học sinh ngoan như anh sao lại suốt ngày đánh nhau?

Nhưng Nhan Linh không muốn nhắc lại chuyện buồn của anh, nên quyết định tìm hiểu từ người bạn thân nhất của anh là Thịnh Tây Vũ.

Khi nhận được cuộc gọi của cô, Thịnh Tây Vũ tỏ vẻ khổ sở: “Trần Trạc Thanh không nói với cô, tức là không muốn cô biết. Cậu ta đã im lặng, tôi nào dám nói, lỡ bị cậu ta đánh thì sao?”

Nhan Linh hiểu ngay, e rằng khó mà moi được thông tin hữu ích từ Thịnh Tây Vũ.

Nhưng anh ta không dám nói, lại dám bày mưu cho cô: “Cô đi hỏi anh trai tôi đi, anh ấy không sợ trời không sợ đất, chắc chắn sẽ nói cho cô biết.”

Nhan Linh: “…”

Thịnh Tây Vũ: “Nhưng mà đừng có nói là tôi tiết lộ đấy nhé.”

“Hôm nay cô không gọi cho tôi, tôi cũng chưa từng nghe máy.”

Nhan Linh bật cười, có chút khó hiểu: “Anh sợ Trạc Thanh đến thế cơ à?”

Thịnh Tây Vũ than vãn: “Tôi nói rồi mà, tôi sợ bị đánh. Chồng cô ra tay rất dữ dội đó.”

Nhan Linh giả vờ thờ ơ hỏi: “Dữ dội kiểu gì?”

“Chính là—” Thịnh Tây Vũ suýt nữa thì lỡ miệng, kịp thời ngậm lại, “Cô nàng phiên dịch à, cô bắt đầu xấu xa rồi, dám gài bẫy tôi?”

Nhan Linh khen ngợi: “Xem ra tổng giám đốc Thịnh thông minh lên rồi đấy.”

Thịnh Tây Vũ: “Cô đang khen tôi hay mỉa tôi thế? Có tin tôi trừ lương cô không?”

Nhan Linh: “Vậy thì tôi sẽ nói Trần Trạc Thanh cho mà xem.”

Thịnh Tây Vũ: “…”

Anh ta bảo cô bây giờ còn biết méc nữa, rồi vội vã định cúp máy.

Nhan Linh cũng không trêu chọc anh ta nữa, quay về chuyện chính, chợt nhớ ra mình chưa có số của Thịnh Đông Đình. “Vậy phiền tổng giám đốc Thịnh gửi tôi số điện thoại của anh trai anh nhé?”

Thịnh Tây Vũ: “Cô còn chưa biết sao?”

Nhan Linh đầy thắc mắc: “Biết gì cơ?”

“Tôi cũng không liên lạc được với anh trai dạo gần đây.” Anh ta tốt bụng nhắc nhở cô, “Hay là cô hỏi chị em tốt của mình đi, có khi nhanh hơn đấy.”

Nhan Linh mất vài giây để hiểu ý anh ta.

Cô lập tức gọi cho Tư Kỳ.

Chuông reo hồi lâu mới có người bắt máy, giọng Tư Kỳ mềm mại vang lên: “Alo?”

Nhan Linh vào thẳng vấn đề: “Thịnh Đông Đình có ở chỗ cậu không?”

Tư Kỳ trừng lớn mắt, bối rối vô cùng.

Cô vội vàng đẩy người đàn ông phía sau ra, người vừa nãy còn đang hôn lên cổ cô, sau đó một cước đá anh ta xuống giường.

“Không… không có!”

Nhan Linh cười nhàn nhạt, chắc chắn: “Cậu nói dối là sẽ lắp bắp đấy.”

Tư Kỳ: “…”

Thịnh Đông Đình, người vừa bị đá xuống giường không chút phòng bị, gọi tên cô đầy bất mãn.

Tư Kỳ vội bò qua bịt miệng anh lại, dùng khẩu hình cầu xin: “Làm ơn, đừng nói gì hết.”

Thịnh Đông Đình thấy cô căng thẳng như vậy, cứ ngỡ có gã đàn ông nào gọi đến.

Anh bỗng nở nụ cười gian xảo, lớn tiếng nói: “Vợ ơi, ai đấy?”

Tư Kỳ: “???”

Cô lập tức bùng nổ: “Thịnh Đông Đình, anh gọi ai là vợ? Ai là vợ anh chứ?!”

Bên kia điện thoại, Nhan Linh nghe tiếng gào giận dữ thì lặng lẽ kéo điện thoại ra xa tai.

Mắng xong, Tư Kỳ mới nhận ra chỗ nào đó sai sai.

Vừa rồi cô la to như thế, làm sao Nhan Linh không nghe thấy chứ?

Tư Kỳ nhắm mắt, cam chịu: “Anh ấy ở chỗ mình.”

Nhan Linh: “Mình có phá hỏng chuyện tốt của hai người không?”

Tư Kỳ: “Không, bọn mình mới xong rồi…”

Câu cuối nhỏ dần.

Cô nghiến răng, vẻ mặt đầy hối hận.

Cái miệng này, sao mà nhanh quá vậy?

Lúc này, cô vẫn đang ngồi trên giường, chiếc váy ngủ mỏng lỏng lẻo, để lộ đôi chân trắng nõn, khẽ đá người đàn ông vẫn đang ngồi dưới đất.

Ánh mắt trách móc, như đang nói: Đều tại anh!

Nhan Linh ho nhẹ: “Vậy phiền cậu nói với Thịnh thiếu một tiếng, mình có việc tìm anh ấy, chờ lúc nào anh ấy rảnh.”

Tư Kỳ chuyển lời lại cho Thịnh Đông Đình.

Anh nắm lấy cổ chân cô, nghịch ngợm một lát, rồi nhướng mày ra hiệu.

Tư Kỳ hiểu ánh mắt anh, hỏi Nhan Linh: “Anh ấy đang rảnh đây, cậu tìm anh ấy có chuyện gì?”

Nhan Linh: “Nói qua điện thoại không tiện lắm, có thể gặp nhau nói chuyện không?”

Nghe ra giọng điệu có phần nghiêm túc của cô, Tư Kỳ hỏi: “Là chuyện gấp à? Hay cậu qua đây luôn nhé?”

Nhan Linh dò hỏi: “Có tiện không đấy?”

Tư Kỳ biết cô đang trêu mình, “Tiện, tiện vô cùng! Cậu qua đi, địa chỉ nhà mình cậu biết rồi.”

Nhan Linh: “Được.”

Hai tiếng sau, Nhan Linh mới đến nhà của Tư Kỳ.

Cô nghĩ đột nhiên ghé qua như vậy không hay lắm, nên cố ý chừa khoảng thời gian rộng rãi để không làm phiền hai người kia.

Đúng lúc vào giờ cơm trưa, cô tiện tay mang theo chút đồ ăn.

Người ra mở cửa là Thịnh Đông Đình.

Nhan Linh vừa nhìn thấy anh đứng ở cửa, vốn tưởng mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng khi thấy anh không mặc áo, trên ngực còn đầy vết cào, cô vội vàng quay đầu đi.

Tự giác đóng cửa lại, nói một câu: “Xin lỗi, làm phiền rồi.”

Thịnh Đông Đình: “…”

Bên trong vang lên giọng nói tức giận của Tư Kỳ: “Thịnh Đông Đình, anh muốn khoe cho ai xem hả! Mặc áo vào ngay cho tôi!”

Tư Kỳ tiện tay quăng cho anh một cái áo, rồi tự mình đi ra mở cửa đón Nhan Linh vào nhà.
Sau khi để Nhan Linh vào trong, cô lại hung dữ quát:

“Anh tin không, tôi nói lại với Trần Trạc Thanh là anh dám cởi trần trước mặt vợ của anh ấy đấy!”

Nhan Linh ở bên cạnh sửa lại: “Là không mặc áo trên.”

Tư Kỳ: “…”

Cô bạn thân của cô lúc nào cũng câu nệ từng câu chữ một cách nghiêm túc như vậy.

Thịnh Đông Đình vừa cài cúc áo sơ mi vừa lơ đễnh đáp: “Những gì anh có thì chồng cô ấy cũng có, anh không tin cô ấy chưa từng thấy của chồng mình.”

Tư Kỳ cảm thấy lời này cũng không sai, bèn quay đầu hỏi Nhan Linh: “Thật đó, cậu từng thấy của Trần Trạc Thanh chưa?”

Nhan Linh: “…”

Tại sao cô vừa bước vào đã phải đối mặt với chủ đề này vậy.

Tư Kỳ vẫn chưa chịu bỏ qua: “Sao nào, có tám múi cơ bụng không? Dáng người của Trần Trạc Thanh nhìn qua đã thấy kiểu mặc đồ thì gầy, cởi ra lại có cơ bắp.”

Thịnh Đông Đình biết cô lại phát bệnh mê trai, bước nhanh qua bịt miệng cô lại: “Tư Kỳ, em lại thiếu dạy dỗ đúng không?”

Tư Kỳ: “!!!”

Nhan Linh giả vờ ho khan vài tiếng để nhắc nhở bọn họ rằng còn có người ở đây.

Tư Kỳ đẩy người đàn ông đang dính sát mình ra, xoay người đi rót nước cho Nhan Linh.

Nhan Linh đặt đồ ăn mang theo lên bàn trà, vừa mở hộp, mùi xiên nướng liền tỏa ra khắp phòng.

Tư Kỳ ngửi thấy mùi thơm liền chạy qua, thản nhiên ngồi xuống, ngạc nhiên nói: “Wow, nhiều đồ ăn quá.”

Cô tiện tay cầm một xiên thịt nướng cắn một miếng, miệng nhai mà vẫn không quên nói chuyện: “Linh Linh, cậu chu đáo quá đi, biết mình chưa ăn cơm nữa.”

Ánh mắt Nhan Linh nhìn lướt qua cô và Thịnh Đông Đình một vòng, mặt không đổi sắc nói: “Đoán thôi.”

Cô nhìn thấy chiếc khăn lụa trên cổ Tư Kỳ, thấy cô luôn dùng tay che lại, ngay cả lúc ăn cũng bất tiện.

Nhan Linh hỏi: “Trong nhà mở máy sưởi, cậu không nóng à?”

Vừa nói, cô vừa chỉ vào cổ của Tư Kỳ.

Tư Kỳ lập tức siết chặt khăn lụa, điên cuồng lắc đầu: “Không, không nóng chút nào.”

Trên cổ cô toàn là dấu hôn của Thịnh Đông Đình, nếu không che lại thì không thể ra ngoài gặp người khác được.

Thịnh Đông Đình bên cạnh mở miệng: “Giấu đầu lòi đuôi.”

Tư Kỳ trừng mắt nhìn anh, rồi nhét luôn xiên thịt đang ăn dở vào miệng anh: “Ăn cũng không chặn nổi cái miệng của anh.”

Thịnh Đông Đình chẳng ngại ngùng gì, ăn luôn chỗ thịt còn lại.

Nhan Linh chỉ ngồi bên cạnh, nhìn hai người họ trêu chọc nhau, kiên nhẫn đợi họ ăn xong.

Trò chuyện một lúc, Tư Kỳ mới nhớ ra chuyện chính, quay sang hỏi: “Đúng rồi, Linh Linh, cậu tìm Thịnh Đông Đình có chuyện gì sao?”

Vừa nãy cô đã nghe giọng điệu trong điện thoại của Nhan Linh có vẻ hơi căng thẳng.

Nhan Linh: “Muốn hỏi anh Thịnh xem anh có biết chuyện gia đình của Trần Trạc Thanh không.”

Thịnh Đông Đình hỏi lại: “Cô biết những gì rồi?”

Nhan Linh: “Chuyện ba anh ấy ngồi tù.”

Tư Kỳ nghe vậy thì đột nhiên ngắt lời: “Khoan đã, mình có cần tránh đi không?”

“Đây là chuyện riêng của Trần Trạc Thanh, mình có thể nghe được sao?”

Thịnh Đông Đình ngồi dựa vào sofa, lười biếng đáp: “Không có gì không thể nghe. Dù sao thì sớm muộn gì mọi người cũng biết thôi.”

Đều là bạn bè của Trần Trạc Thanh, Trần Trạc Thanh sẽ không để ý.

Huống chi, anh cũng hiểu rõ tính cách của Tư Kỳ, biết cô ấy sẽ không lan truyền ra ngoài.

Tư Kỳ tò mò, cẩn thận hỏi: “Vậy ba của anh ấy… tại sao lại vào tù?”

Thịnh Đông Đình chỉ nhàn nhạt nói: “Bạo hành gia đình dẫn đến chết người.”

Chỉ ngắn gọn nhưng Tư Kỳ đã đoán được phần nào.

Bạo hành gia đình…

Vậy người chết là…

Thịnh Đông Đình ngay lập tức cho cô đáp án: “Là mẹ cậu ấy.”

Ánh mắt Thịnh Đông Đình nhìn sang Nhan Linh.

Cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đôi mắt như mặt hồ tĩnh lặng, không gợn sóng, “Nhưng tôi đoán, cậu ấy chưa nói với cô rằng, ba cậu ấy cũng từng đánh cậu ấy.”

Mặt hồ bắt đầu dao động. Ánh mắt Nhan Linh khẽ động.

Nhưng không quá kinh ngạc.

Trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị tâm lý, nghĩ ra rất nhiều khả năng.

Những gì Thịnh Đông Đình nói, cũng không nằm ngoài dự đoán của cô.

Thịnh Đông Đình nhìn biểu cảm của cô liền biết suy đoán của mình đã đúng: “Chậc, cơ hội bán thảm tốt thế này mà cậu ta cũng không dùng.”

Tư Kỳ không đồng ý, phản bác: “Người đàn ông nào lại muốn cho người mình thích thấy mặt yếu đuối của mình chứ, anh không hiểu sao?”

“Không hiểu.” Thịnh Đông Đình thản nhiên nói. “Anh chỉ biết là, bán thảm rất có ích.”

Đặc biệt là đối với kiểu con gái như Nhan Linh.

Quá mềm lòng, dễ đồng cảm. 

Bán thảm chính là cách tốt nhất.

Thịnh Đông Đình nói tiếp: “Hôm mẹ cậu ấy mất, bà vốn định đưa cậu ấy đi cùng.”

Có một khoảng thời gian, Trần Trạc Thanh luôn mang thương tích đến trường. 

Áo đồng phục mùa hè ngắn tay để lộ vết thương trên cánh tay. Khi giáo viên hỏi, anh chỉ thản nhiên đáp: “Đánh nhau với người khác.”

Nhưng khi số lần xuất hiện vết thương ngày càng nhiều, giáo viên nói sẽ gọi phụ huynh của anh đến.

Người đến là mẹ anh, Lâm Hủy. Bà miệng thì cam đoan với giáo viên rằng sẽ nghiêm khắc dạy dỗ con mình.

Nhưng khi về đến nhà, bà lại vừa bôi thuốc cho anh, vừa hỏi: “Con thắng không?”

Trần Trạc Thanh: “Thắng.”

Lâm Hủy gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Chỉ cần con trai bà thắng là được, những chuyện khác bà không quan tâm. 

Bà biết con trai mình sẽ không tùy tiện đánh người, chắc chắn là người khác bắt nạt trước.

Bà không thể phản kháng, nhưng con trai bà thì có thể.

Trần Trạc Thanh từ nhỏ đã hiểu chuyện, làm gì cũng có chừng mực, ra tay có nặng nhẹ.

Ban đầu, Lâm Hủy thực sự nghĩ rằng anh chỉ đánh nhau với bạn cùng lớp.

Cho đến một ngày, bà đi công tác về sớm hơn dự kiến.

Trong phòng khách trống không, nhưng lại vang lên những tiếng r3n rỉ kìm nén và tiếng roi da quật vào da thịt.

Lâm Hủy quá quen với âm thanh này—đó là tiếng đánh người bằng thắt lưng.

Cánh cửa phòng Trần Trạc Thanh khép hờ, bà lại gần nhìn vào.

Mắt mở to, tay che miệng, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.

Trần Trạc Thanh nằm úp sấp trên mặt đất, hai tay ôm đầu, để mặc người đàn ông trước mặt là Trần Võ quất roi lên người mà không hề phản kháng.

Anh nghiến chặt răng, chịu đựng cơn đau trên cánh tay, giọng khàn khàn nói: “Đã nói rồi đấy, ông đánh tôi thì không được đánh mẹ tôi.”

Khoảnh khắc ấy, nội tâm Lâm Hủy hoàn toàn sụp đổ.

Bà từng nghĩ rằng gần đây Trần Võ không động tay với anh là vì ông ta thực sự hối cải. Nhưng hóa ra, con trai bà đã âm thầm chịu đựng tất cả vì bà.

Lâm Hủy có thể nhẫn nhịn việc bị đánh, nhưng bà không thể để con trai mình cũng phải chịu chung số phận.

Trần Trạc Thanh là sinh mạng của bà, là hy vọng duy nhất của bà trên thế gian này.

Bà không thể để con trai mình tiếp tục sống trong gia đình này.

Anh có tương lai rộng mở, phía trước phải là một con đường sáng lạn.

Vì thế, Lâm Hủy quyết định đưa Trần Trạc Thanh rời khỏi nơi này.

Bà đã thu dọn hành lý, nhân lúc Trần Võ không có nhà, dự định đến trường đón con rồi lập tức rời đi.

Nhưng bà không ngờ Trần Võ về sớm hơn dự đoán. Nhìn thấy chiếc vali trên tay bà, ông ta lập tức đoán ra mọi chuyện.

Trần Võ bừng lên cơn giận dữ, ông ta lao vào đánh bà.

“Mày muốn rời bỏ tao? Muốn đi đâu? Lại định qua lại với thằng đàn ông nào khác đúng không?”

Lâm Hủy vùng vẫy chống cự, vô tình đụng phải con dao gọt hoa quả trên bàn trà. Bà muốn đâm ông ta, nhưng sức lực của phụ nữ làm sao thắng nổi đàn ông.

Trần Võ không ngờ bà lại dám giết mình, cơn phẫn nộ làm hắn mất kiểm soát, lưỡi dao đâm thẳng vào tim bà.

Nhìn máu từ lồ|\|g ngực mình trào ra, điều duy nhất xuất hiện trong đầu Lâm Hủy là—nếu bà chết rồi, con trai bà sẽ phải làm sao đây?

Trần Võ nhanh chóng hoàn hồn, định rút dao ra, nhưng Lâm Hủy bất ngờ nắm chặt cổ tay ông ta, khiến lưỡi dao càng đâm sâu hơn vài phân.

Bà nhìn thấy ánh mắt giận dữ của ông ta dần chuyển thành kinh ngạc.

Bà ghé sát tai ông ta, thở hổn hển, giọng yếu ớt nhưng kiên định: “Ông không nên động vào con trai tôi.”

Khoảnh khắc đó, Trần Võ đột nhiên hiểu ra điều gì đó, người cứng đờ.

“Ông đã động vào nó rồi…” Máu trào ra khóe môi bà, ánh mắt tuyệt vọng.

“Vậy nên, dù có chết, tôi cũng phải kéo ông xuống địa ngục cùng tôi.”

Bằng chính mạng sống của mình, Lâm Hủy đổi lấy sự bình yên cho Trần Trạc Thanh suốt phần đời còn lại.

Lúc Trần Trạc Thanh gọi điện đến, Nhan Linh nói cô đang ở nhà Tư Kỳ.

Giọng cô có chút khác thường, giống như vừa khóc xong. Trần Trạc Thanh lập tức nhận ra điều đó.

Nhan Linh: “Vừa rồi em xem phim cảm động quá.”

Cô vừa nói chuyện điện thoại, vừa nghe thấy Tư Kỳ và Thịnh Đông Đình bên kia tiếp tục đấu khẩu.

Trần Trạc Thanh tinh ý nhận ra giọng đàn ông trong đó, nghĩ cũng biết ai đang có mặt ở đó.

Anh khẽ thở dài: “Thịnh Đông Đình nói gì với em rồi?”

Thấy anh đoán trúng, Nhan Linh cũng không định giấu diếm: “Cái gì cũng nói hết rồi.”

“Trần Trạc Thanh, anh có giận không?”

Giận vì cô lại biết được quá khứ đau khổ của anh từ người khác.

“Không giận em.”

Trần Trạc Thanh vốn dĩ không muốn để cô biết quá nhiều.

Dù sao thì, mọi chuyện cũng đã qua, anh không còn quá để tâm nữa.

Trần Trạc Thanh: “Tên Thịnh Đông Đình kia vẫn còn ở đó chứ?”

Nhan Linh: “Còn ở.”

Trần Trạc Thanh: “Đợi anh, anh đến ngay để đánh chết hắn.”

Nhan Linh: “…”

Chẳng mấy chốc, Trần Trạc Thanh đã đến nơi, vừa vào cửa đã túm lấy cổ áo Thịnh Đông Đình.

“Khoan đã! Chờ một chút!” Tư Kỳ vội vàng bước lên che chắn cho Thịnh Đông Đình, cố gắng thương lượng với anh: “Tổng giám đốc Trần, nể tình tôi là bạn thân của vợ anh nhiều năm…”

Thịnh Đông Đình nhướng mày, nghĩ rằng Tư Kỳ đang lo lắng cho mình.

Nhưng cô lại nói tiếp: “Làm ơn đừng đánh vào mặt anh ấy.”

Thịnh Đông Đình: “…”

Trần Trạc Thanh: “Được thôi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.