Nhan Linh ngẩn người, không ngờ anh lại hỏi như vậy.
Cô nên trả lời thế nào đây? Để anh hôn hay không cho anh hôn?
Trong lúc suy nghĩ, đôi mắt cô khẽ dao động, Trần Trạc Thanh có thể cảm nhận được điều đó qua lòng bàn tay.
Anh không đợi được nữa.
Cúi đầu xuống.
Cảm giác đầu tiên của Nhan Linh là mềm, rất mềm.
Và có chút mát lạnh.
Môi anh chạm nhẹ vào môi cô trước, thăm dò một cách cẩn thận. Thấy cô không hề kháng cự, anh liền dán chặt hơn.
Khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, cả người Nhan Linh như tê dại, máu trong cơ thể như chảy ngược.
Tim đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồ|\|g ngực.
Sự đồng ý ngầm của cô càng tiếp thêm dũng khí cho Trần Trạc Thanh, anh khẽ ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng cắn một cái, lực đạo dần mạnh hơn.
Cả người Nhan Linh mềm nhũn, vô thức lùi về sau.
Đến khi eo cô chạm vào mặt đá lạnh của bồn rửa, cô mới sực tỉnh nhận ra hai người vẫn còn đang ở trong bếp.
Mà mẹ cô thì đang ở ngoài phòng khách.
Một cảm giác vụng trộm và bí mật khiến cô càng thêm bối rối.
Trần Trạc Thanh hơi xoay người, để lưng mình chắn trước cửa, hoàn toàn che đi bóng dáng cô, giọng nói khàn khàn lẫn chút trấn an: “Không sao, không thấy được đâu.”
Nghe vậy, mặt Nhan Linh càng đỏ, tim càng loạn nhịp.
Cô giơ tay định đẩy anh ra, nhưng lại bị anh nắm lấy, mười ngón tay đan chặt, áp lên bề mặt lạnh buốt của bồn rửa phía sau.
Nụ hôn vẫn chưa kết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-vang-ky-uc-nguyet-tam-tinh/2068941/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.