“Nhưng ít khi lắm.”
Nhan Linh nói câu này với giọng nhỏ, lại đúng lúc bị tiếng y tá vang lên che lấp: “Cô Tư, đến giờ thay băng rồi.”
Nhan Linh đứng dậy nhường chỗ, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trần Trạc Thanh đứng phía sau.
Ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, cảm xúc trong mắt không rõ ràng.
Trên tay còn cầm một giỏ trái cây, có lẽ là mang đến cho Tư Kỳ.
Nhan Linh nhớ lại mấy ngày trước, Trần Trạc Thanh từng hỏi cô Tư Kỳ đang nằm ở bệnh viện nào, nói rằng nếu có thời gian sẽ đến thăm.
Lúc đó cô chỉ nghĩ anh nói vậy thôi, cũng không để tâm lắm.
Cô biết gần đây tập đoàn Thịnh thị rất bận, ngay cả Thịnh Tây Vũ cũng suốt ngày ở văn phòng xử lý công việc, vậy nên cô không nghĩ Trần Trạc Thanh có thể thu xếp thời gian đến đây.
Nói đi cũng phải nói lại, kể từ khi chuyện của Tôn Khải kết thúc, hai người họ cũng đã mấy ngày không gặp nhau.
Nhan Linh sau khi tan làm đều đến bệnh viện chăm sóc Tư Kỳ, rồi về nhà nghỉ ngơi, ngày qua ngày chỉ có ba địa điểm này.
Dạo này cô cũng rất ít khi gặp Trần Trạc Thanh ở công ty.
Nhan Linh chợt nhận ra, có những người dù làm cùng một chỗ nhưng cơ hội chạm mặt cũng không nhiều.
Thế nhưng trước đây, cô lại thường xuyên nhìn thấy anh.
Trần Trạc Thanh thu hồi ánh mắt, đặt giỏ trái cây sang một bên rồi chào hỏi Tư Kỳ.
“Cảm ơn Tổng Giám đốc Trần đã bớt chút thời gian đến thăm tôi.” Tư Kỳ nói đầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-vang-ky-uc-nguyet-tam-tinh/2068957/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.