Cả thành phố chìm trong cơn mưa lớn, mặt đường lầy lội không thể tả, bánh xe lướt qua không tránh khỏi vệt nước bẩn.
Nhan Linh ngồi ở ghế phụ, đờ đẫn nhìn cần gạt nước trước mắt đang qua lại đều đặn, trong khi nghe giọng của hệ thống dẫn đường thông báo: “Đường phía trước bị tắc.”
Những ngày mưa rất dễ xảy ra tai nạn, vừa nãy cảnh sát giao thông có đi ngang xe họ, chắc là bây giờ đang xử lý tình huống.
Nhiệt độ trong xe ấm áp vừa phải, hơi ẩm trên người khi họ vừa bước vào từ bên ngoài dần dần tan biến, để lại hương thơm thoang thoảng của gỗ tuyết tùng.
Nhan Linh liếc nhìn người ngồi bên cạnh một cái. Trần Trạc Thanh lái xe không giống những người đàn ông khác, anh không quen lái bằng một tay mà luôn giữ chặt vô lăng bằng cả hai tay, lưng tựa thoải mái vào ghế sau, ánh mắt tập trung.
Khi gặp phải tình trạng tắc đường như bây giờ, biểu cảm trên gương mặt anh từ đầu đến cuối vẫn như cũ, không bực không giận, cảm xúc ổn định.
Im lặng quá lâu, Nhan Linh nhớ ra chuyện mình đã đồng ý với bạn hôm nay, liền mở miệng hỏi: “Cuối tuần này anh có rảnh không?”
Cô vừa hỏi là có việc muốn nhờ.
Trần Trạc Thanh không cần nghĩ đến đống lịch trình chồng chất của mình, đáp gọn một chữ: “Có.”
Nhan Linh cũng không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Em có một người bạn muốn gặp anh, anh có tiện không?”
Trần Trạc Thanh: “Được.”
Anh đồng ý quá nhanh, khiến những lời chuẩn bị của Nhan Linh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-vang-ky-uc-nguyet-tam-tinh/2069003/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.