Ngồi trên lưng ngựa gập ghềnh, Tống Thiên Nhan thở dài mong là nàng lựa chọn là đúng, chiến trường đao kiếm không có mắt nhưng ít ra còn có thể thấy được, còn hậu cung đâu đâu cũng tồn tại con dao vô hình, nàng không thể lúc nào cũng phòng bị được.
Đông Phương Ảnh hôm nay trông rất soái trong bộ chiến phục, tuy trong truyện hắn cũng rất được tác giả ưu ái miêu tả qua trong bộ giáp, nhưng tận mắt chứng kiến đúng là phong vị khác. Thấy nhìn ngẩng qua nhìn, hắn cười tà chọc " Sao ? Thấy bổn vương rất soái"
" Thần kinh" Nàng cọ mũi ửng đỏ, hảo soái.
Đông Phương Ảnh dường như tâm trạng rất tốt, dọc đường luôn giữ nụ cười trên môi. Ai không biết cứ ngỡ hắn đi rước tân nương chứ không phải ra chiến trường. Nàng tò mò hỏi " Vương Gia, nghe nói người đứng đầu quân Tây Xuyên là Hoả Tứơng Quân Nguỵ Tử Mạc, nếu ngươi và hắn đại chiến ai sẽ người thắng ?"
Đông Phương Ảnh tay cầm cương ngựa, mắt phượng nheo lại, suy nghĩ một chút lại trả lời nàng " Bổn vương thắng là đương nhiên"
" Ngươi lợi hại vậy sao ?" Nàng trầm trồ khen ngợi, trong lòng âm thầm khinh bỉ, chứ không phải hắn là đối thủ nặng kí của ngươi à , nếu không phải ngươi bị Hoả Tứơng Quân ngừơi ta vây giết, không thể về kịp cứu Tống Thiên Nhan thì làm sao bị ở trong ngục chịu đủ cực hình đến lâu đến như vậy.
Đông Phương Ảnh lại cười nói " Nhưng nếu ta không đánh bại được hắn, thì ta sẽ giao ngươi cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-ve-khuynh-quoc/1778338/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.