Tống Thiên Nhan như nuốt phải ruồi lật đật nói " Hoàng Thượng, những chuyện này ngươi không nên nói với ta a, phi lễ chớ nghe"
Đông Phương Triệt cũng ngỡ ngàng, hắn nói với nàng những thứ gì làm gì. Tống Thiên Nhan chỉ là một ám vệ nho nhỏ vốn không có tư cách theo hắn bàn chuyện hậu cung. Không chạm vào Nghi Nhi là do muốn dành nó trong ngày hắn quang vinh chính đại rước nàng lên hậu vị.
Đông Phương Triệt hừ lạnh, trực tiếp đi ngang qua nàng. Hắn nhớ đến gì đột nhiên quay lại nói "Mau chuẩn bị cho du hành ngày mai"
Du hành ngày mai ? Đi đâu ? Mang theo đầu óc mụ mị nàng ngước nhìn hắn. Nhưng khả Đông Phương Triệt đã muốn bước đi thật xa. Đông Phương Ảnh đi đến gõ đầu nàng " Hoàng huynh đã muốn đi, ngươi nhìn muốn lòi cả mắt ra ngoài"
Giọng nói nàng nghe thế nào cũng mang đầy dấm chua là sao đây. Tống Thiên Nhan ôm đầu trừng mắt hắn " Vương Gia, động khẩu không động thủ với người bị thương"
" Ta thấy ngươi thương thế rất tốt, còn với Bắc Tử Như người ta cãi võ mồm" Hắn sủng nịnh nhìn nàng, càng không biết trong con ngươi có bao nhiêu nhu hoà.
Tống Thiên Nhan bị hắn nhìn có chút bối rối, giả vờ ho khan "Khụ ta thấy có chút không khoẻ, cáo lui cáo lui"
Chưa gì đã thấy nàng chạy mất dạng, hắn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng nàng, Nhan Nhan nếu ta nói muốn nàng làm của ta nữ nhân, nàng sẽ đồng ý ?
Sáng hôm sau, Tống Thiên Nhan đã phải thức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/am-ve-khuynh-quoc/1778359/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.