- Để hôm nào nói chuyện dài dài nhé!
Nói rồi cô ấy đặt vào tay tôi chiếc chìa khóa và tấm bản đồ. Rồi bờ vai nhỏ của cô ấy lẫn vào đêm.
Một cảm giác là lạ khi mỗi lần tỉnh dậy lại nghe tiếng sóng bên tai. Và bên cạnh luôn là đứa em trai. Lần đầu tiên chỉ có tôi với nó thế này. Tiếng sóng luôn làm cho con người ta bồn chồn đôi chút. Đứng trước một khung cảnh rộng lớn hơn bình thường 20%, ta chợt cảm thấy vô định. Cái cảm giác đó không hiểu sao lại mang đến tôi một sự bình yên kỳ lạ. Như thể khi ta hòa mình vào cái đường thẳng diệu kỳ nơi đất trời giao nhau phía xa kia, mọi thứ đều trở nên phẳng lặng. Thật yên tĩnh và sáng tỏ. Bởi thế mà tôi có thể đối diện với cuộc đời của chính mình, và mọi chuyện của đứa em trai muốn ra sao cũng được. Đó chính là chỗ khác với Spencer trong Chớm thu, chỉ trong một mùa hè đã dạy dỗ một thiếu niên thành một chàng trai. Nhưng có vẻ như cũng cảm nhận được sự vô trách nhiệm đó, em trai tôi có vẻ khá lên nhiều. Hay tại tôi là con gái? Ví như trong bóng tối, nó bao giờ cũng vượt lên đi trước, chỉ cho tôi tránh hòn đá to, nếu có hai túi đồ, bao giờ nó cũng giành mang phần nặng. Có vẻ như sự phóng khoáng và rộng lượng vốn có trong bản tính của thằng bé vẫn không chịu ảnh hưởng gì từ những chấn động tinh thần gần đây. Tôi nghĩ bản thân thằng bé cũng cảm thấy thoải mái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/amrita/2615686/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.