Trái ngược với mấy người xung quanh, những người thân cận bên cạnh Thẩm Ngôn lại phản ứng bình thản hơn nhiều.
Đông Lỵ Á vui vẻ ngắm nhìn Thẩm Ngôn, ánh mắt nàng không chứa chút kinh ngạc nào, chỉ có đong đầy sự yêu thương xen lẫn tự hào.
Đây chính là chồng mình, là người đàn ông của mình, đương nhiên bất phàm, bình thường hắn toàn mặc kệ, bàng quan với mọi chuyện, đấy là vì hắn không đặt vào trong mắt chứ không phải hắn không thấy, nếu thật sự để Thẩm Ngôn phát hỏa, hắn ta có thể hù chết các người.
Hoàng Bác và Nhạc Vân Bằng cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, bọn họ quen biết Thẩm Ngôn không quá lâu, nhưng cũng đủ để thừa biết cậu thanh niên mới chỉ ngoài hai mươi tuổi này sở hữu lắm tài lẻ, mà món nào cũng đều đạt tới trình độ thượng thừa. Nhìn mà xem, nấu nướng, hát hò, chơi đàn, khẩu kỹ, ảo thuật, có cái nào mà không phải kinh diễm tuyệt luân?
Quách Đắc Cương mặc dù vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh. Đối với thư pháp, ông ta tự nhận bản thân nghiên cứu không sâu. Ông ta cho rằng, kỹ năng khẩu kỹ của Thẩm Ngôn mới là lợi hại nhất, bởi vì ông có chuyên môn về ngành nghề này, cho nên hơn ai hết có mặt ở đây, ông mới là người minh bạch nhất đẳng cấp của Thẩm Ngôn lợi hại tới cỡ nào. Nói thẳng một câu thì trong cái nghề này, trình độ của Thẩm Ngôn mới là đại sư chân chính.
"Bức chữ này, so với bộ kia thì như thế nào?"
Thẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-bam-chinh-xac-mo-ra-phuong-thuc/711808/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.