Kiều Thạc nếu biết mình sẽ phải vứt bỏ mặt mũi tại Khoa Ngoại nhất định sẽ không chọn thời điểm này đi trêu chọc Triệu Thần Hải.
Cho dù cậu đã ôm bài phân tích ca bệnh dày gần bằng cuốn tiểu thuyết cùng các tài liệu tham khảo đi đến phòng bệnh cũng vẫn chưa thể tin là thầy sẽ xử trí cậu ngay tại đây. Dẫu sao, bài tập thiếu cũng không chỉ một hai ngày, ám chỉ công khai, cảnh cáo uy hiếp không ít, nhưng làm sao có thể chọn ngay lúc An Ký Viễn còn chưa hết bệnh lại sắp có thêm một bệnh nhân tiếp theo.
Thầy hẳn… sẽ không xung động như thế chứ?
Con tim Kiều Thạc đập lỗi nhịp, An Ký Viễn đã từ nhà vệ sinh đi ra. Sắc mặt không còn trắng bệnh, tư thế đi bộ so với hôm qua tự nhiên hơn nhiều, không biết có phải do ánh mắt sắc bén từ phía sau làm sống lưng cậu đột nhiên thẳng hơn sau lớp áo bệnh nhân rộng thùng thình. Cho khi đến gần nhìn rõ mới thấy gương mặt đã phủ lên một lớp mồ hôi.
Con ngươi co rút, đập vào mắt là người đang đan tay nhởn nhơ nhịp bước ở phía sau, không hề có ý tiến lên giúp đỡ. Quý Hàng vẫn giữ phong cách chăm bệnh khác thường, liếc mắt qua Kiều Thạc rồi cúi đầu chỉnh lại tay áo sơ mi.
Động tác này làm Kiều Thạc quên đi mọi tưởng tượng tốt đẹp mình đã từng nghĩ đến.
“Anh…”- An Ký Viễn liếc qua Kiều Thạc, do dự gọi một tiếng.
Cậu hôm nay đã không còn giống như nửa năm ở trước mặt anh rõ ràng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-ca-ky-vi-tu/1962778/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.