Thế Lãm vào trong Tổng đàn Thiên giáo. Quả là một sự lạ lùng đối với chàng, chung quanh vắng lặng như tờ. Chiếm trọn một phạm vi non hai mươi mẫu, thế mà Tổng đàn Thiên giáo như một bãi đất hoang vắng ngắt chẳng bóng người.
Thế Lãm không thể nào lý giải được hiện tượng này. Chàng tìm đến đề lao giam phạm nhân. Nơi đây cũng vắng ngắt đến độ lạnh lùng. Ngay cả những gian nhà ngục cũng chẳng có bóng phạm nhân nào, cứ ngỡ tất cả những người này đã bốc hơi biến mất khỏi thế gian.
Thế Lãm đến gian ngục thất sau cùng. Chàng thấy Tử Diện Nhu Thất Thất nằm co quắp trong góc thạch lao, y phục tơi tả, lộ cả những mảng thịt bị cào xước.
Giật mạnh cửa thạch lao, Thế Lãm băng luôn vào trong. Chàng đỡ Nhu Thất Thất lên, gọi khẽ :
- Tử Diện Nhu Thất Thất... Tử Diện Nhu Thất Thất...
Thế Lãm còn nghe hơi thở của Nhu Thất Thất, nhưng thật là mỏng manh, tưởng chừng như sắp tắt bất cứ lúc nào.
Chàng vận hóa nguyên ngươn toan truyền nội lực phục hồi nguyên khí cho Tử Diện Nhu Thất Thất. Thế Lãm áp bản thủ vào huyệt linh đài của bà, nhưng vừa truyền nguyên khí thì Nhu Thất Thất nẩy ngược một cái, ói luôn một vòi máu tươi, hồn đã lìa khỏi xác.
Thế Lãm thất kinh :
- Nhu Thất Thất... ơ...
Chàng rụt tay lại tự trách mình đã quá hồ đồ không biết bà đã bị người nào đó dụng bí pháp điểm huyệt, đoạn mạch, chỉ cần vô tình truyền công hồi sức sẽ bứt đoạn kinh mạch chết ngay lập tức.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-cuu-ky/1055372/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.