Còn cách Tổng đàn Thiên giáo non ba mươi dặm, thì trời sập tối. Thế Lãm và Hằng Ni ghé vào một ngôi cổ miếu nằm khuất trong một cánh rừng để nghỉ ngơi.
Chàng trải lương khô, nhìn Hằng Ni :
- Ni muội, hãy dùng tạm miếng lương khô này.
- Đa tạ Hoàng tướng. Hoàng tướng hãy gọi tôi là Vi Sơn Tử.
Thế Lãm thở dài một tiếng, cầm chiếc bánh bao đưa cho Hằng Ni.
Hằng Ni khoát tay :
- Hoàng tướng cứ dùng. Ngũ Đài sơn cổ tự chúng tôi theo phương pháp tịnh thiền tu đạo, nên không dùng bữa quá ngọ.
- Ấy, suốt từ sáng đến giờ Ni muội... à, Vi Sơn Tử đâu có dùng món gì đâu. Nếu không ăn mà lại dụng đến công lực thì làm sao có đủ sức chứ?
Hằng Ni lắc đầu :
- Hoàng tướng đừng lo cho tôi.
Thế Lãm nhìn nàng trân trối. Chàng muốn nói điều gì đó, nhưng cứ nghèn nghẹn ngang cuống họng không sao phát thành lời.
Thế Lãm thở dài một tiếng, ôn nhu nói :
- Ni muội, đại ca hiểu lầm và có lỗi với muội.
Hằng Ni nhắm mắt lại :
- Quan âm bồ tát. Xin Hoàng tướng đừng nhắc lại dĩ vãng. Hằng Ni của Hoàng tướng đã chết từ lâu rồi, lâu lắm rồi. Hoàng tướng hãy nhớ dùm tôi điều đó.
Thế Lãm dằn tay xuống sàn đá :
- Ni muội chết bao giờ? Thế ai đang ngồi trước mặt đại ca đây. Ngày xưa đại ca và Ni muội sống bên nhau chia xẻ ngọt bùi, rồi chỉ như giấc mơ tất cả đều tan biến.
Hằng Ni bặm môi mở mắt nhìn chàng :
-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-cuu-ky/1055374/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.