Khắc Tử Diệm rượt theo Bạch Hoa Lan, mặc dù khinh công của lão vô cùng cao minh, và đã vận dụng hết khả năng, hai cánh tay như đôi vây cá kình phẩy liên tục, nhưng không sao rút ngắn được khoảng cách.
Lão cau mày tỏ vẻ bực tức vô ngần. Một chạy một rượt, chẳng mấy chốc hai người đã đến Sanh Tử Bình. Sanh Tử Bình là một bãi bằng phủ đá tai mèo lởm chởm, chẳng khác gì những mũi giáo nhọn, có thể đâm toạc những người có khinh công thấp kém.
Bạch Hoa Lan bất ngờ dừng bước, quay phắt lại, đưa tay vuốt chiếc khăn lụa trắng.
Khắc Tử Diệm băng đến nơi, cặp mắt sáng như hai vì sao của lão nhận ra chân diện mục của đối phương. Bạch Hoa Lan giở chiếc khăn che dung diện, đồng thời rũ luôn mái tóc bạc trắng dài chấm đất. Khắc Tử Diệm sững sờ :
- Tử Diện Nhu Thất Thất.
Vẫn khuôn mặt như các cô gái mười tám, duy có mái tóc trắng xóa, Tử Diện Nhu Thất Thất quả là nữ nhân biết cách gìn giữ nhan sắc của mình.
Tử Diện Nhu Thất Thất mỉm cười :
- Sư huynh còn nhận ra muội à?
- Ta vẫn nhận ra nàng. Tại sao nàng lại là Bạch Hoa Lan?
- Tại sao muội không phải là Bạch Hoa Lan. Bạch Hoa Lan có gì ghê gớm đâu.
Khắc Tử Diệm cau mày :
- Ta cứ nghĩ Bạch Hoa Lan là kẻ hậu sinh chứ không phải là muội. Nàng dẫn dụ ta đến đây để...
Tử Diện Nhu Thất Thất cười khẩy một tiếng :
- Muội đòi lại tín vật của bổn môn.
- Nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-cuu-ky/1055380/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.