Phó Thời Khâm đang đi từ thư phòng ra phòng khách vừa lúc nghe được câu này, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tần Luật, rồi lại nhìn Cố Vi Vi.
Mộ Vi Vi, mới tới trường học mấy ngày, cô đã hồng hạnh xuất tường* rồi?
*Hồng hạnh xuất tường: Cụm này được trích từ bài thơ Du viên bất trị 遊園不值 (Thăm vườn không gặp) của Diệp Thiệu Ông*. Ý chỉ những người phụ nữ đã có gia đình nhưng vẫn có quan hệ trên mức cho phép với người khác.
應憐屐齒印蒼苔,
小扣柴扉久不開.
春色滿園關不住,
一枝紅杏出墻來.
Phiên âm:
Ưng liên kịch xỉ ấn thương đài,
Tiểu khấu sài phi cửu bất khai.
Xuân sắc mãn viên quan bất trú,
Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.
Dịch nghĩa:
Thương thay cho rêu xanh bị in dấu giày dẫm lên,
Gõ nhỏ cánh cửa, đợi hồi lâu không thấy mở.
Xuân sắc đầy vườn không thể khoá nổi,
Một cành hồng hạnh vượt tường ra ngoài.
Dịch thơ: Bản dịch của Điệp Luyến Hoa
Xót thương rêu mướt dấu giày in,
Gọi cửa hồi lâu vẫn nín thinh.
Xuân sắc khắp vườn khôn cách giữ,
Vượt tường hồng hạnh cố vươn mình.
...
Đối tượng xuất tường lại không phải ai khác, chính là Tần Luật, người mà bọn họ nhìn từ nhỏ đến lớn.
Vốn tưởng rằng anh trai cậu sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ rằng mặt anh ta không hề gợn sóng, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn về phía Cố Vi Vi.
"Phải không?"
"Không phải." Vẻ mặt Cố Vi Vi cũng bình tĩnh.
Tần Luật nhìn cô phủ nhận quan hệ của bọn họ, tiếp tục nói, "Vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-hon-ngot-sung-dai-tai-phiet-tieu-kieu-the/1490400/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.