# Năm 1994
"Chào cô, tôi là trung sĩ Triệu Trung Vi thuộc đội trọng án của Thành phố Nguyệt Lượng."
Triệu Trung Vi đưa thẻ cảnh sát ra trước mặt cảnh sát phụ trách bảo vệ ở cổng. Sau khi vượt qua dây phong tỏa, anh nhìn thấy một người phụ nữ trông rất tiều tụy.
Người phụ nữ run rẩy toàn thân, nước mắt không ngừng rơi từ khóe mắt. Ánh mắt trống rỗng của cô hướng về phía sâu bên trong căn nhà, hai tay ôm chặt một cô bé.
Cô bé trông khoảng 5 tuổi, khuôn mặt bị người phụ nữ che kín, chỉ lờ mờ thấy được miệng bé đang mếu máo, khóc không thành tiếng.
Cảnh sát hỗ trợ nói với Triệu Trung Vi. Người phụ nữ kia là vợ của nạn nhân Thiệu Kiến An, tên Cận Phương Dung. Còn cô bé là con gái của nạn nhân, tên Thiệu Vi. Họ đã nhận thông báo và đến đây trước Triệu Trung Vi khoảng mười phút.
Nghe thấy tên mình được nhắc đến, Cận Phương Dung cứng nhắc quay đầu nhìn Triệu Trung Vi. Cô hơi gật đầu, nước mắt lại lăn xuống.
Triệu Trung Vi gật đầu chào lại, sau đó hỏi cảnh sát bên cạnh: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Cảnh sát hỗ trợ vội trả lời: "Vào lúc mười một giờ sáng nay, chúng tôi nhận được cuộc gọi báo án từ ông chủ của nạn nhân. Ông ấy nói không thể liên lạc được với nạn nhân, đã gõ cửa rất lâu nhưng không ai trả lời nên yêu cầu chúng tôi đến kiểm tra tình hình."
Anh cảnh sát vừa nói vừa dẫn Triệu Trung Vi vào trong nhà. Đi qua bức tường trong phòng khách, họ nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-mang-tuong-vi-chiet-nhi-can-man-coi/2929749/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.