Thở dài một hơi, Tiểu Kha cẩn thận bước xuống lầu, sợ bị ai nhìn thấy. Thấy phòng khách không có ai, cậu từ từ bước về phía chỗ Tiểu Hắc.
Nhìn thấy Tiểu Hắc vẫn đang ngủ mê mệt, cậu trực tiếp vỗ một đòn tấn công trực diện. Một vạn sát thương! Tiểu Hắc r3n rỉ kêu gào.
Tiểu Hắc: Con chó này khổ quá, ngủ một giấc còn bị đánh thức, số khổ quá đi mất.
Tiểu Kha lập tức bịt miệng con chó, ra hiệu "im lặng".
Tiểu Hắc gật cái đầu chó.
Trong một tháng qua, trí thông minh của Tiểu Hắc phát triển rất nhiều, có lẽ là vì nó thường xuyên tu luyện cùng Tiểu Kha.
Một người một chó lén lút đi ra khỏi biệt thự, Tiểu Kha nhẹ nhàng đóng cửa lớn của biệt thự lại.
"Em trai, em định đi đâu vậy?” Một giọng nữ thanh thúy vang lên, làm Tiểu Kha run lập cập.
Cậu thật hối hận vì lúc nấy không dùng thần thức để quét dò xung quanh trước.
Tiểu Kha xấu hổ quay đầu lại, ánh mắt chạm phải chị tư.
Vương Văn Nhã kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Sao em trai ngày càng đáng yêu thế này.
Vừa định kéo em trai đi chơi, Tiểu Kha nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý. "Chị tư, khi nào chị bảy về nhà vậy ạ?"
Vương Văn Nhã vuốt vành tai, trả lời:
"Chị bảy có lẽ sẽ về nhà vào buổi chiều, em ấy có một cuộc họp trưa nên
không về ăn cơm trưa." Tiểu Kha khế gật đầu, dắt Tiểu Hắc chạy một mạch ra bên ngoài trang viên.
Vương Văn Nhã muốn ngăn cản nhưng em trai đã chạy mất dạng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-may-tu-tien/782011/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.