Ván đã đóng thuyền.
Cho dù Ninh Chiết có không tình nguyện thế nào, cho dù anh có châm chọc ra sao, cũng đã không thể thay đổi kết quả.
Hiện tại chỉ có thể bị ép tiếp nhận ý tốt của Diệp Khinh Hậu. Về phần tiền nợ Diệp Khinh Hậu, có thể nghĩ biện pháp chậm rãi trả.
Ninh Chiết cùng Tô Thanh Y hàn huyên một hồi, Lý Lan liền gọi hai người ăn cơm, Tô Minh Nghĩa còn cố ý mở một chai rượu ngon cất giữ nhiều năm.
Trong lúc đó, bọn họ lại nói tới chuyện buổi sáng bên Tiểu Thanh Sơn. “Tân gia?”
Biết được việc này, Tô Thanh Y nhất thời nhíu mày nhìn Ninh Chiết "Không phải là Tân gia Tần Trang chứ?”
Ngày hôm qua lúc Phượng Mị nói chuyện Tần Trang, cô cũng ở đó mà.
Biết được thằng lưu manh bị Ninh Chiết dạy dỗ, há mồm ngậm miệng chính là Tân gia, cô trước tiên nghĩ tới Tân gia ở Tần trang.
“Tám chín phần mười là Tần gia đó!" Ninh Chiết gật đầu nói.
“Hai đứa...” Tô Minh Nghĩa kinh ngạc nhìn hai người: "Hai đứa biết lai lịch đám người đó sao?”
Tô Thanh Y gật đầu: "Tân gia ở Yến Kinh! Tần thiếu theo như lời thằng đó nói, chắc là cháu trai thứ của Tân Long Chinh, Tần Trang.”
Cạcht! Chiếc đũa trong tay Tô Minh Nghĩa đột nhiên rơi xuống. “Yến Kinh...... Tân...... Tần......”
Miệng Tô Minh Nghĩa không ngừng run rẩy, một câu dầy đủ cũng không nói được.
Tân gia ở Yến Kinh!
Tần Long Chinh!
Lúc trước hẳn đi công tác ở Yến Kinh, có nghe nói qua người này! Đây chính là thế gia vọng tộc của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-mon-thieu-chu/34491/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.