Đêm đông năm đó, anh ấy đã nói ‘ăn no sẽ không lạnh nữa’ Khi đó chúng tôi còn ở trong một căn nhà nhỏ chỉ có ba tầng, hành lang không ánh đèn đường tối đen, cửa ban công cũng không khóa lại, buổi tối mỗi khi bị gió thổi lại vang lên những tiếng va đập. Đó là một mùa đông rất dài, ban ngày cũng chẳng mấy lúc thấy được ánh mặt trời, trời vừa về đêm, phòng không có máy sưởi thì lập tức lạnh như cái hầm băng vậy. Tôi rúc trong chăn chẳng dám cựa quậy mà cứ kêu lạnh, anh luôn nói rằng: “Đừng sợ, chúng ta ăn khuya chút gì đó nhé, ăn no rồi, sẽ không còn lạnh nữa.”
Lựa chọn đầu tiên đương nhiên là mì ăn liền rồi, bởi vì tiện mà. Trong phòng có một nồi điện nho nhỏ, anh ấy sẽ dùng để nấu mì. Anh thái một ít khoai tây cho vào nấu cùng, không dùng gia vị trong gói mì, cho thêm dầu mè và hạt tiêu, trước khi nhấc nồi ra thì đập vào thêm một quả trứng gà, cũng có lúc không có trứng. Anh bưng đến chiếc bàn nhỏ của chúng tôi, cả hai cùng ngồi xổm xuống, anh một miếng, tôi một miếng, cứ thế ăn, cuối cùng ngay cả nước canh cũng uống sạch sẽ, cơ thể cũng theo đó mà ấm lên một chút.
Thỉnh thoảng dưới nhà có một quầy nhỏ bày bán hoành thánh, anh cũng sẽ mua về một bát, mỗi phần là mười lăm chiếc bánh, thêm một ít tôm khô và tảo tía, nước canh còn được để lác đác ít cải bẹ thái, anh sẽ bảo ông chủ rắc thêm một ít rau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-no-moi-co-suc-yeu-duong/2233067/chuong-3-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.