Cuộc họp kết thúc nhanh chóng, đội trưởng Vương là người thẳng thắn. Sau khi dặn dò công việc xong, ông tuyên bố tan họp, chuyện còn lại do cấp dưới đắc lực của ông xử lý.
Lâm Hinh ra khỏi phòng họp vào 10 giờ sáng. Dù ngoài trời vẫn nắng gắt nhưng sau một tiếng họp, tâm trạng của Lâm Hinh xuống dốc, trong đầu nàng chỉ nhớ đến vụ án.
Đứa bé chỉ mới bảy tuổi.
Lâm Hinh nói với Dương Thông và Hoa Mai: "Chúng ta đến nhà xác bệnh viện Phương Đông gặp đứa nhỏ."
Hai người đồng ý, cả ba ngồi cùng một xe đến bệnh viện.
Đến nơi, Lâm Hinh đưa thẻ cảnh sát của mình, được nhân viên bệnh viện dẫn đến nhà xác.
Nhiệt độ trong nhà xác rất lạnh. Sau khi mặc áo choàng phẫu thuật và khẩu trang, ba người bước vào nhìn thi thể nho nhỏ nằm dưới lớp vải trắng, bên cạnh là nhân viên nhà xác.
Nhân viên mở vải trắng, đập vào mắt họ là thi thể bị thối rữa, phần cổ có dấu vết bị cắt. Quần áo trên người nạn nhân đã được cởi bỏ, bọn họ trông thấy vết thương trên người đứa bé, đặc biệt là phần tay và đùi.
Lâm Hinh đứng ở phần chân, nàng nhìn bàn chân nạn nhân bị thương, suy đoán trước khi bị sát hại, cậu bé từng có ý định bỏ trốn.
Đứa nhỏ đã nằm ở nhà xác hai ngày vẫn không ai đến nhận. Mọi người không biết lai lịch của đứa bé, cũng không biết nó có đăng ký hộ khẩu hay không.
Pháp y báo cáo, hiện vẫn chưa xác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-tinh-trong-an-dua-toi-den-ha-lan/2785534/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.