Trình Viêm đưa mắt nhìn ra xa, ánh mắt anh đượm đầy tiếc nuối khi nhớ về quá khứ.
Anh bắt đầu hồi tưởng: "Lần đầu tôi gặp Đường Kiến Huy là trên lớp. Tôi thấy cậu ta rất giống mình, cả hai đều ít nói và không có bạn. Tôi là cô nhi, còn cậu ta là con của gia đình đơn thân nên bọn cùng lớp không đứa nào chịu chơi cùng. Khi đó, cậu ta rất chăm chỉ, rồi tôi đến bắt chuyện với cậu ta, sau đó chúng tôi thành bạn."
Lâm Hinh và Dương Thông im lặng nghe Trình Viêm kể.
"Đường Kiến Huy thông minh lắm, nhiều lúc gặp phải bài khó, cậu ta thường hay chỉ tôi nhưng con người cậu ta quá u tối. Khi đó, chúng tôi còn nhỏ nên dù cậu ta không năng nổ, tôi cũng không nghĩ nhiều. Bởi chúng tôi đều không có bạn nên hai bọn tôi hay chơi chung."
"Nhưng... tôi phát hiện cậu ta luôn mặc quần áo dài tay, dù trời nóng cũng mặc. Tôi có hỏi cậu ta không thấy nóng sao, cậu ta chỉ giữ im lặng nên tôi cũng không chú ý. Hơn nữa, cậu ta cũng nói, mặc vậy thì muỗi không đốt. Chúng tôi sống ở quê nên đương nhiên có muỗi, vì vậy tôi cũng tin lời cậu ta."
"Rồi đến một ngày, tôi vô tình phát hiện vết thương trên tay cậu ấy. Chúng không phải vết bầm mà là những vết thương bết máu. Tôi hỏi cậu ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng Đường Kiến Huy chỉ bảo bất cẩn bị ngã. Lúc đó, chúng tôi đang tuổi nghịch ngợm nên tôi cũng cho qua."
Lâm Hinh gật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-tinh-trong-an-dua-toi-den-ha-lan/2785547/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.