"Không có gì."
Tiêu Nhung ngồi xuống trước bàn, đợi một lát, thấy ta không có ý bảo hắn ăn cùng, liền tự mình lấy bát đũa.
Ta tự mình ăn cơm.
"Khụ khụ," Tiêu Nhung ho khan, vội vàng rót trà súc miệng, "Sao lại cay như vậy? Tỷ bắt đầu ăn cay bao giờ thế?"
Ta cười chế giễu, "Ta vẫn luôn thích ăn cay, chỉ là vì ngươi không ăn cay, cho nên ta làm món nào cũng không bỏ ớt thôi."
Động tác uống trà của Tiêu Nhung khựng lại, nâng mắt yên lặng nhìn ta, "Tỷ tỷ, ta rất sợ tỷ xảy ra chuyện, tỷ… không sao là tốt rồi."
Ta húp một ngụm canh, thản nhiên cười với hắn, "Ta sống rất tốt, ngươi lo thừa rồi."
Tiêu Nhung muốn cười, nhưng nụ cười thể hiện ra, có vẻ ngại ngùng và mất mát.
Ta dọn bát đũa đi vào nhà bếp, lúc rửa bát, Tiêu Nhung đứng bên ngoài, giọng nói rất nhỏ.
"Tỷ tỷ, hãy quên ta đi, ta tin tưởng với năng lực của tỷ, nhất định sẽ sống rất tốt."
Nếu như là kiếp trước, ta nhất định sẽ bắt hắn nhớ lại hơn ba nghìn ngày đêm, từng chút từng chút chúng ta ở bên nhau, bảo hắn đừng bỏ lại ta một mình, đối mặt với nhân thế lạnh lẽo này.
Ngoại trừ hắn, ta không còn người thân nào khác.
Nhưng bảy năm nằm liệt giường, đã mài mòn hết thảy ảo tưởng của ta.
Hiện tại, ta chỉ muốn tự do mà sống, bất luận kẻ nào đối với ta, đều không còn quan trọng nữa.
"Được!" Ta mỉm cười nhìn hắn, thản nhiên nói, "Chúc ngươi bình an, vạn sự như ý."
Tiêu Nhung giật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-tinh-tu/207979/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.