Tôi tên Vương Giác.
Trong cuộc đời đầy tan hoang và phi lý này, tính tới nay con tim đáng thương bị giày vò thường xuyên của tôi đã trải qua ba lần chấn động đến tự hoại.
Lần đầu tiên là lúc tôi trốn trong tủ quần áo, nghe thấy tiếng thét thảm thiết của cha mẹ khi bị giết; lần thứ hai là khi Khôi Kình cười cong mắt và tiêm vào tĩnh mạch tôi.
Lần thứ ba là lúc này đây, bác sĩ điều trị chính rất mực tận tình hôn lấy tôi.
Mà tôi còn vừa mắng anh ta một trận.
Nên là nụ hôn này dường như cũng chẳng hề dịu dàng đến thế.
Anh ta kiềm lấy hai cổ tay tôi, nhấn đầu gối lên đùi tôi, đẩy tôi áp vào bức tường phía sau, rồi đè cả người lên.
Một giây sau, đôi môi tôi ngập tràn hơi ấm.
Tôi chẳng có sức chống cự mà chỉ biết nghẹn ngào nấc lên những lời vô nghĩa.
Anh ta cạy môi tôi ra một cách mạnh bạo, đưa lưỡi vào trong một hôn hung tàn.
Đầu lưỡi mềm mại và hàm răng cứng cáp luân phiên cào cấu, hết gặm rồi lại mút, sau đó chẳng hề thương tiếc mà cắn lên vành môi.
Tôi đau đến phát run, không thốt nổi một âm nào trong giây lát.
Mùi máu tanh tủa ra trong miệng, nhưng sức công phá của anh ta càng lúc càng mạnh mẽ.
Thậm chí anh ta còn duỗi một tay, nâng hàm dưới đang cố vẫy vùng trốn chạy của tôi, ép miệng tôi tách ra để nhận vào toàn bộ càn quấy và cướp đoạt của anh.
Vết cắt kính quá nông, chẳng hề sánh nổi cơn đau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-treo-linh-hon/1102144/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.