Thời gian trôi đi như vớt nước vào lòng bàn tay, càng nắm chặt lại thì lại càng trôi nhanh.
Đảo mắt đã hết một năm, một ngày trước tết, Đường Chung mua rất nhiều đồ ăn, không quay về nhà mình mà lại ngồi trước cửa nhà Doãn Kham chờ anh về.
Điều không may là hôm nay Doãn Kham phải tăng ca, bận đến khi trời tối mới về nhà được, ra khỏi thang máy thấy một cục tròn đen như mực ngồi trước cửa, còn tưởng Đường Chung đưa gì qua, đi vào nhìn mới phát hiện là người, kinh ngạc nói: “Đợi lâu chưa? Sao không gọi cho tôi?”
Đường Chung đứng lên hoạt động gân cốt, cười đến vô phế: “Đợi không lâu lắm, em cũng vừa xong việc về nhà.”
Đi vào nhà mới ý thức được Doãn Kham vừa nói gì, thử hỏi dò: “Về sau… Có thể gọi điện cho anh à?”
“Nếu có chuyện quan trọng.” Doãn Kham nói.
Đường Chung suy nghĩ, mấy chuyện như lần trước ngất xỉu mới coi như quan trọng, hỏi cũng bằng không.
Nhưng cậu không buồn. Có thể để cho cậu vào nhà, nguyện ý cho cậu cơ hội là cậu đã thỏa mãn lắm rồi.
Bữa tối đón năm mới phải nấu thật phong phú, Đường Chung mua một đống gà vịt thịt cá, còn mua một cân tôm sú, lấy chỉ tôm xong còn chụp ảnh gửi qua cho Tô Văn Uẩn, lại nhận được con dao bầu đẫm máu.
Tô to lớn: Một mình cậu ăn được nhiều vậy à?
Mộc Đông Đông: Ai nói tớ ăn một mình?~
Tô to lớn: Đi phát cơm chó thì biến đi.
Đường Chung cười khà khà, đặt di động xuống quay đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-trung/1244678/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.