Thời gian cứ trôi qua, Doãn Kham vẫn không nói lời nào.
Tim Đường Chung đập như trống, hơi thở cũng gấp gáp, trong tai ầm ĩ không thôi, bởi vậy không nhận ra hơi thở Doãn Kham hỗn loạn không kém.
Cũng may cậu đã sẵn sàng cho tình huống xấu nhất, không được tin tưởng mới là bình thường, cậu chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng sẽ được Doãn Kham tha thứ.
Đường Chung như con rùa vừa thò đầu ra khỏi mai, gặp phải nguy hiểm liền sợ hãi rụt đầu lại. Lúc quay người muốn chạy, phát hiện tay còn bị Doãn Kham nắm lấy, thử mấy lần không rút ra được, Đường Chung sụp vai, dáng vẻ cụt hứng chờ bị xử lý.
Cậu cho là Doãn Kham sẽ hỏi lời vừa rồi có ý gì, hỏi rốt cuộc mấy năm qua cậu đi đâu, dù đã chuẩn bị tất cả lời giải thích, cậu vẫn không có chút sức lực nào.
Tất cả những chuyện cậu làm là vì để Doãn Kham không bị tổn thương, nhưng quay đầu nhìn lại, thứ tổn thương Doãn Kham sâu sắc nhất vẫn là những lời lúc cậu nóng lòng chạy trốn mà nói ra kia.
Bắt đầu lại từ đầu nói thì nghe dễ, nếu như sớm biết… Đường Chung nhắm mắt, sớm biết cũng vô dụng, những thứ này đều là điều phải trải qua. Khi đó cậu không còn gì cả, tự bảo vệ mình còn khó, ngoại trừ rời đi, cậu không còn lựa chọn nào khác.
Vì vậy khi nghe Doãn Kham nói, Đường Chung còn tưởng mình đang nghe nhầm.
“Cái, cái gì?” Cậu run rẩy hỏi.
“Không phải cậu nấu cơm à?” Giọng nói của Doãn Kham vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-trung/1244684/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.