Tòa trạch thâm u, rèm lụa xanh thấp thoáng lay động.
Ngu Thanh Nhã lắng nghe tỳ nữ báo cáo, sắc mặt càng lúc càng hoảng loạn.
Hồng Hưng nhận ra biểu cảm khác thường của nàng, liền dè dặt hỏi:
"Tiểu thư, người làm sao vậy?"
Gương mặt Ngu Thanh Nhã tái nhợt như tờ giấy. Nàng hoảng hốt phất tay bảo đám tỳ nữ:
"Không có chuyện gì, các ngươi lui xuống cả đi."
Trong phòng thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng. Sau đó, đám tỳ nữ lần lượt lui ra, động tác thành thạo như thể đã quen với tình huống này. Dạo gần đây, Tứ tiểu thư thường xuyên như vậy, cứ động một chút là đuổi hết hạ nhân ra ngoài. Ban đầu bọn họ còn băn khoăn, nhưng dần dà ai nấy đều thức thời, không còn nhiều lời. Không chỉ một lần, có người vô tình nghe được, sau khi mọi người đều lui ra, trong phòng vẫn có tiếng nói chuyện.
Hồng Hưng cúi đầu, không dám nghĩ, cũng không dám biết.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình, Ngu Thanh Nhã vội vã lên tiếng:
"Ngươi có nghe không, hệ thống? Vừa rồi Ngu Văn Tuấn phái người tới hỏi thăm, hỏi xem hôm lão quân mất, người bên đại phòng đã đi đâu. Ông ấy cũng hỏi mẫu thân, nhưng ta cảm thấy... ông ấy đang nhắm vào ta. Phải làm sao đây? Ông ấy có phát hiện ra điều gì không?"
Không đợi hệ thống trả lời, Ngu Thanh Nhã đã lạc thần tiếp tục lẩm bẩm:
"Không... ông ấy chắc chắn đã phát hiện rồi. Tuy rằng lúc ta đến, không bị nha hoàn của lão quân trông thấy, nhưng chỉ cần so sánh thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/an-vua-kho-nhan-cuu-nguyet-luu-hoa/2292652/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.