Đường Nguyệt nhớ đến lúc còn nhỏ từng đi dạo phố với mẹ, cô chỉ mới lơ đễnh một chốc là đã phát hiện không thấy mẹ đâu nữa, chỉ còn một mình cô giữa khung cảnh rộng lớn xa lạ đến thế.
Cô nhìn quanh đám đông mấy lần mà vẫn không tìm được bóng hình quen thuộc kia, chỉ phải cố kìm nỗi lo lắng, đi dọc theo từng cửa hàng trên con phố mà tìm.
Cuối cùng, cô tìm được mẹ mình trong cửa hàng quần áo. Bà ấy đang cầm vài bộ đồ, ướm thử trước gương, không hề phát hiện con gái mình từng lạc đường mất một lúc.
Cô cảm thấy may mắn, rồi lại có phần tức giận, bèn vươn bàn tay nhỏ túm lấy góc áo của mẹ và nói cho bà biết, vừa rồi suýt chút nữa thì bà đã mất bé cưng nhà mình rồi.
Mẹ vội vàng xin lỗi cô.
Con nít luôn sợ hãi trước chuyện bị lạc mất người nhà, sợ sau này mình không còn được gặp cha mẹ nữa. Giờ đây, một Đường Nguyệt đã lớn khôn lại một lần nữa cảm nhận được tâm trạng khi ấy.
"Nguyệt Nguyệt." Ai đó đang gọi cô.
Giọng nói kia quen thuộc và ấm áp xiết bao, Đường Nguyệt nghiêng đầu, thấy Hướng Cẩn đang chạy về phía mình, cuối cùng thì trái tim lửng lơ vì thấp thỏm cũng đã yên vị ở nơi nó thuộc về.
"Em cứ tưởng anh chờ em ở ngoài phòng thay đồ."
Hướng Cẩn đưa cho cô chai nước chanh đá mà anh vừa mua, giọng anh vừa trầm thấp vừa dịu dàng: "Lặn mệt lắm, anh nghĩ em cần bổ sung chút nước."
"..." Chu đáo như vậy là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ay-chet-truoc-khi-chia-tay/2851752/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.