Chỉ mới tan lớp chuyên ngành là Đường Nguyệt đã bước vội đến phòng y tế.
Cô bước vào cửa phòng, vừa thở hổn hển điều chỉnh nhịp tim vừa đưa mắt nhìn quanh. Cảm ơn trời Phật, bấy giờ, trong phòng y tế chỉ có một người bệnh duy nhất là Hướng Cẩn. Chỉ mới nhìn vào phòng, cô đã thấy chiếc giường có tấm rèm xanh kéo nửa vời, anh đang nằm sau tấm rèm.
Cô tới gần anh, mới chợt nhận ra anh đang ngủ.
Khi cô đang chần chừ, không biết có nên gọi Hướng Cẩn dậy hay không, bỗng dưng anh nhíu mày, mồ hôi to như hạt đậu rịn ra trên đầu. Như bị người ta điểm huyệt, người anh cứng đờ, khó lòng cử động được.
Anh đang gặp ác mộng sao? Đường Nguyệt không nỡ nhìn anh chịu khổ trong giấc mơ, bèn lay anh dậy.
"Hướng Cẩn."
Thấy anh không đáp lại, cô cất cao giọng hơn một chút: "Hướng Cẩn!"
Ác mộng như một nhà tù giam cầm Hướng Cẩn thật chặt, cũng ngăn cách cô khỏi anh. Trông chàng trai nằm trên giường có vẻ chật vật hơn, sắc mặt anh rúm ró, đầy sự đau đớn.
Đường Nguyệt bất chấp tất cả, cô chỉ muốn đánh thức anh rồi tính sau. Cô lại ra sức lay anh, lay mạnh chưa từng có.
"Anh mau tỉnh dậy đi!"
Đầu của Hướng Cẩn vô thức nghiêng về phía cô, bờ môi khẽ mấp máy.
Đường Nguyệt cúi người, nghiêng tai đến gần để lắng nghe, rồi chợt nghe anh lẩm bẩm: "Mẹ ơi, đừng..."
Ác mộng của Hướng Cẩn là mẹ anh sao? Trong giây phút chớp nhoáng, Đường Nguyệt cảm thấy có vẻ như cô đã chạm vào thứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ay-chet-truoc-khi-chia-tay/2851753/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.