Vừa kết thúc một cuộc họp, Lý Tử Ngang định lấy điện thoại ra theo thói quen thì chợt thấy tin nhắn từ Đường Nguyệt. Cô báo cho anh ấy biết rằng mình sắp rời khỏi Giang Thành, sẽ bay chuyến bay vào chiều nay.
Lý Tử Ngang sững sờ, anh ấy nhìn chăm chú vào màn hình di động mà ngỡ ngàng, tiếc rằng những chữ cái trên màn hình không hề thay đổi dưới ánh nhìn này.
Lý Tử Ngang thầm nghĩ, có lẽ mình là người cuối cùng biết chuyện.
Không còn thời gian nghĩ nhiều, Lý Tử Ngang lấy chìa khóa xe, vội vàng ra ngoài.
Nhân viên hành chính mua trà chiều, thấy Lý Tử Ngang bước ra khỏi văn phòng, định gọi anh lại: “Sếp ơi, anh sắp…”
Những lời còn lại im bặt nơi cổ họng.
Cô ta chưa từng thấy vẻ sốt ruột này của sếp, thậm chí anh ấy còn chẳng có thời gian dừng lại nghe mình nói hết. Thế là cô nhân viên vô thức im lặng, không dám gọi anh lại nữa, chỉ nhìn bóng lưng anh biến mất ở chỗ rẽ.
Chiếc xe màu bạc lao ra khỏi bãi đỗ như tia chớp. Ban đầu còn suôn sẻ, nhưng vừa lên cầu vượt, Lý Tử Ngang nhìn đoàn xe nối đuôi thật dài phía trước, mí mắt anh ấy co giật.
Không ngoài dự đoán, anh ấy chạy được một lúc thì dòng xe chậm dần, cứ đi được một quãng lại dừng. Khi nhìn ra sau, thì đúng là chỉ mới đi được khoảng hai trăm, ba trăm mét.
Sự sốt ruột dần lan ra khắp chiếc xe, Lý Tử Ngang nhìn từng giây từng phút trôi qua trên chiếc đồng hồ, tay liên tục gõ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ay-chet-truoc-khi-chia-tay/2852433/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.