Nhưng rất nhanh sau đó, nụ cười của cô dần biến mất. Cô cảm thấy trong cơ thể mình dường như đang trào lên một luồng ấm áp, từng đợt từng đợt theo chuyển động mà tràn ra…
Không ổn rồi.
“Cận Dập, nghỉ trước đi, không chơi nữa.” – Cô nói, buông súng xuống, đồng thời tháo kính bảo hộ và tai nghe ra.
Cận Dập không hiểu vì sao cảm xúc của Chu Tích Tuyết lại đột nhiên thay đổi. Rõ ràng một giây trước còn cười đùa với anh, giây sau đã cau mày lại.
Là vì phản ứng của anh khiến cô không hài lòng sao?
Là vì cách anh gọi chưa đủ thân mật sao?
“Vợ”…
“Em yêu”…
“Bé cưng”…
Mấy từ ngữ đó như thể lần đầu tiên xuất hiện trong thế giới của anh, lạ lẫm, khó nói thành lời.
Nhưng chỉ cần cho anh thêm một chút thời gian, anh sẽ sớm làm quen được thôi mà.
“Chúng ta đi thôi.” – Chu Tích Tuyết nói.
Dù trong lòng đang tựa như có một cơn bão lớn cuộn trào lướt qua, Cận Dập cũng không nói gì phản đối cô.
Cô nói đi, anh lập tức buông súng trong tay xuống.
Ngay sau đó, Chu Tích Tuyết bước nhanh hai bước đến bên cạnh Cận Dập, nhỏ giọng hỏi anh:
“Anh nhìn giúp em xem quần có bị dính bẩn không?”
Vừa nói, cô vừa xoay một vòng ngay trước mặt anh, rồi quay lưng lại để anh nhìn kỹ hơn phía sau.
Ánh mắt Cận Dập lướt qua người cô từ trên xuống dưới, thấy cô mặc một chiếc quần thể thao màu xám khói, không có vết bẩn nào đáng chú ý.
“Có dính không?” – Chu Tích Tuyết vội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ay-cuong-yeu-toi-ngan-bat/2882455/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.