Triệu Mịch thấy trên tường cạnh Biên Vũ treo khung gỗ ảnh năm 2003. Trong ảnh, một người trung niên mặc quân phục không quân cũ và một đứa trẻ, chụp ở đại viện quân đội Lam Úc. Dù khác khi lớn, Triệu Mịch nhận ra đứa trẻ là Biên Vũ.
“Ông ấy ở sư đoàn không quân nào?” Triệu Mịch hỏi người mặc quân phục.
“Sư đoàn Phi Sa” Biên Vũ đáp.
Triệu Mịch nói: “Đơn vị anh hùng.”
Hắn biết đơn vị này.
Biên Vũ nghĩ, vị cảnh sát này có lẽ xuất thân từ gia đình quân đội, nên hiểu. Y không hỏi, chỉ “ừ” nhỏ, gần như không nghe.
“Là ông cậu?” Triệu Mịch hỏi tiếp.
Biên Vũ nói: “Đúng. Mười năm trước mất ở Chương Phố, không sống ở đây.”
Triệu Mịch cúi mắt: “Xin lỗi.”
“Không sao.”
Radio cũ đầu giường giống radio trên bàn đại tá trong ảnh, Triệu Mịch chú ý: “Radio đó còn dùng được?”
“Còn.”
“Năm bao nhiêu?”
Biên Vũ ước: “Chắc 1964.” Là di vật của cụ nội mà ông nội yêu quý, không thể mới hơn.
Đó là radio nhãn hiệu hiếm, còn tốt. Với nhà sưu tầm, nó đáng giá, ít nhất nghìn USD, nhưng kẻ trộm không lấy.
Triệu Mịch nghĩ, kẻ trộm biết lấy tượng Bồ Tát đắt giá, sao không nhận ra cổ vật này? Có thể có kẻ không sành, nhưng không đến mức bỏ qua phòng này, nhắm thẳng xưởng khóa dưới nhà, như chắc chắn có báu vật.
Đứng vài phút, không tìm thêm gì, Triệu Mịch lướt qua mặt Biên Vũ, thấy ánh xanh mờ trong mắt y, thoáng không rõ màu đồng tử.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ay-duoi-anh-nang-gay-gat/2914375/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.