Trong tiếng cười vang dội xung quanh, Chử Y kiên nhẫn dỗ dành bé vịt vàng đang rầu rĩ.
Miêu Nhã Kỳ cũng đến dỗ, vừa dỗ vừa lén lút chọt nhẹ chú vịt vàng. Cảm giác mềm mại ở đầu ngón tay khiến cô không cầm lòng được mà hò hét trong lòng: Mềm quá! Dễ thương quá đi!!!
‘Bé vịt giả chết đáng yêu quá!’
‘Hễ chọt một cái là cái bụng nhỏ của nó lại rung lên, đáng yêu xỉu luôn!!!’
‘Muốn ôm hôn quá à!’
Chử Y lặng lẽ giúp Miểu Miểu tránh khỏi bàn tay của Miêu Nhã Kỳ: “Nếu Miểu Miểu nhà tôi còn không tỉnh thì lần thi này tôi thua chắc rồi.”
Chử Y đã sớm nhận ra Miểu Miểu rất thích được gọi là “Miểu Miểu nhà tôi”. Lần đầu tiên anh nói câu đó, mặc dù Miểu Miểu đang nằm bẹp dưới đất nhưng chiếc đuôi nhỏ của nó vẫn khẽ lắc lư vui vẻ. Và lần này cũng không ngoại lệ.
Bé vịt con đứng dậy trông như vừa tỉnh ngủ, không biết chuyện gì đã xảy ra, mắt nhắm nghiền dụi vào mặt Chử Y. Sự thân mật và tin tưởng tự nhiên ấy khiến Miêu Nhã Kỳ và Võ Hòa Dương không khỏi ganh tị, họ nhìn thú cưng của mình mà thấy hơi chán nản.
Chỉ có Mục Giai Trinh là nhìn chằm chằm vết bẩn trên tay áo Chử Y và sự dịu dàng trong mắt anh mà suy tư.
Chử Y là vua sân khấu, các màn trình diễn của anh đều bùng nổ hormone khiến người xem phấn khích, mặt đỏ tim đập, thậm chí khi đóng phim diễn xuất của anh cũng áp đảo người khác. Nhưng ngoài sân khấu thì anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ay-nuoi-be-sao-nho-o-dia-cau/2843421/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.