“Nhưng mà, sói đã bị em dắt vào…… Làm sao bây giờ?”
Trong căn phòng tối tăm chỉ có ánh trăng, nhiệt độ quét qua bên tai làm bầu không khí càng thêm ái muội.
Tô Mạc Mạc không nhịn được khẽ run.
Đổi lấy bên tai một tiếng cười khàn khàn ——
“Nhóc con, trong lòng em, sư phụ không bằng cầm thú như thế ư.”
Tô Mạc Mạc: “…… Không, không có.”
“Vậy em run cái gì?”
“……”
Nghe ra sự đùa giỡn không che dấu trong giọng điệu của anh, Tô Mạc Mạc ngậm chặt miệng, không lên tiếng nữa.
Thời gian, địa điểm và mức độ tối tăm đều nguy hiểm, hiện tại Thương Ngạn không hề có chút tín nhiệm gì với nhân tính và điểm giới hạn của bản thân, nên anh tự giác lui nửa bước.
Nhưng cũng không buông cánh tay cô gái ra.
Hiển nhiên Tô Mạc Mạc cũng nhận ra, cô giật nhẹ tay, sau đó khó hiểu ngửa đầu nhìn anh.
“Anh còn chưa đi sao?”
Thương Ngạn kéo cô gái đến trước cửa sổ sát đất, bên ngoài là hoa lá và ánh trăng, nghe vậy thì nghiêng người.
“Vất vả lắm anh mới lén lên được, em đã đuổi anh đi liền?”
“……”
Tô Mạc Mạc không khua môi múa mép với anh, rút tay về. Cô xoay người, bước bàn chân trắng nõn, chạy đến bên cạnh tủ quần áo, lấy ra một cái đệm tròn mềm mại.
Có lẽ là một đôi với cái trên mặt đất.
Thấy cô gái đỏ mặt cầm đồ qua đưa cho mình, khó có khi Thương Ngạn sinh ra chút hảo cảm với Văn gia.
—— Mặc dù chỉ vì ngôi nhà này có một cặp đệm.
Thương Ngạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ay-rat-dien/1665470/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.