Tôi gọi với Ánh khi nàng đang xu cặp sách và ra về. Ánh luôn là người về muộn nhất lớp. Chẳng hiểu nữa, cơ mà có những cô hội gặp nàng để hai đứa thêm hiểu nhau.
- Có chuyện gì thế Tuấn? – Ánh ngoái lại.
- Gớm gặp người đẹp mà khó như lên giời?
- Thế đang tìm đường lên giời à?
Nói đoạn nàng tủm tỉm cười mà tôi cứ ớ người như thằng mất sổ gạo. Có ý gì vậy? Thây kệ.
- Uầy, dạo này có vẻ lém lỉnh nha! – Tôi tỉ đểu.
- Nhờ ai đó á!
- Ai đó là thằng nào vậy? – Tôi thắc mắc.
- Sao cứ nhất định phải là thằng nhỉ? – Trả treo rồi đây.
- Thôi không tranh cãi nữa, anh là chẳng có bao giờ thắng em cả. hé hé.
- Ai là anh?
- Bổn công tử chứ ai nữa. – Tôi ưỡn ngực vỗ mạnh, đau thấy bà ngoại.
- Hí hí, công tử trẻ ranh.
- Này nha, công tử đẹp giai học giỏi có tiếng á.
- Tiếng tăm ở đâu thế?
- Vậy là cô nương chưa nghe rồi. Có kể cô nương cũng không biết dc đâu. Hé hé.
- Thôi không ba hoa nữa. Có chuyện gì thế, nhanh Ánh còn về!
- À! Có cái này muốn đưa cho Ánh.
Tôi lôi trong cặp ra món quà mà hôm 20-10 định đưa cho Ánh không có dịp!
- Cái gì vậy? – Ánh thắc mắc.
- Hôm 20-10 định tặng Ánh nhưng hôm đó thấy Ánh sụt sùi chạy vội nên chưa tìm được dịp gửi tặng.
- Tuấn giữ từ hôm đó tới giờ hả?
- Uhm, sợ Ánh thứ nhất không nhận,thứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-biet-em-cho-anh-lau-lam-roi-khong/1956416/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.