Hôm sau ngủ dậy, chắc là nhớ lại ít chuyện đêm qua nên ảnh xấu hổ lắm. Mấy lần chạm mắt đều có thể nhìn ra thẹn thùng và buồn bã trong mắt ảnh.
Ảnh lặng lẽ như mèo chuẩn bị kĩ đồ rửa mặt cho tui rồi lại lặng lẽ vào bếp làm bữa sáng.
Tui rửa mặt xong đi thẳng ra ngồi xuống bàn nhìn ảnh bận tới bận lui.
Không thể không nói, mãnh nam biến vợ hiền đảm đang thiệc sự tạo nên sự tương phản đáng yêu khó tả, cái ánh mắt vô tội kia làm tui cảm tưởng như hôm qua tui chọc ảnh dữ lắm.
Đột nhiên tui cảm thấy tui làm 1 cũng được đấy chứ. (haha đùa thôi)
Tui ở nhà rất ít khi ăn sáng, có ăn cũng là ăn đại cho có thôi.
Ngoại trừ mẹ ra thì còn chưa có ai chuẩn bị bữa sáng phong phú nhường này cho tui đâu.
Ảnh làm xong hết thảy thì cởi tạp dề ra rồi ngồi xuống bên cạnh tui, ra hiệu: “Ăn đi.”
Tui nhịn cười uống một ngụm sữa bò, ngẩng đầu hỏi: “Anh còn nhớ rõ chuyện hôm qua không?”
“Nhớ, nhớ rõ. Xin, xin, xin lỗi.”
Tui vốn đoán ảnh sẽ rất khẩn trương, ai mà ngờ ảnh lại nhu thuận như này, khiến tui cảm thấy ảnh cực kì dễ chọc.
“Xin lỗi gì cơ? Không chăm sóc em tốt hả? Hay là tại khóc lớn quá?
“Anh, anh, anh, anh…”
“Anh, anh, anh, anh nói muốn làm người yêu em, đừng nói anh tính quỵt nha?” Tui nói xong tui cũng nhột luôn, nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
“Em, anh, anh uống, uông say.”
“Cho nên anh muốn đổi ý à?”
“Không,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/anh-ca-lam/535303/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.